Phi Thiên

Chương 3517: Đây là một nam nhân muốn làm Vương (2)



Đoàn người tân khách vô thanh vô tức chủ động tạo ra một con đường, nhường đường đi tới, mặc dù người nhà đã thông báo mình sẽ không có chuyện gì, nhưng lúc này nhìn thấy Miêu Nghị có người vẫn không dám lớn tiếng ồn ào náo động, hoặc lộ ra chút nào bất kính.

Miêu Nghị hồi trẻ cũng thích cùng bằng hữu nghị luận, người nói xấu Miêu Nghị lúc này trong lòng cũng tràn đây sợ hãi.

Ai cũng biết, chỉ cần Miêu Nghị vừa bước lên vương vị, thiên hạ này e là không ai còn dám ngang nhiên nói xấu Miêu Nghị, nhất là những người có thân phận như này, càng phải quản lý tốt cái miệng mình, bằng không phải chịu trách nhiệm với lời mình nói ra, không thể như trước đây cùng anh em quyền quý nâng cốc vui mừng phỉ báng Miêu Nghị. Thử hỏi toàn bộ quý tộc thiên đình, có ai dám phỉ báng Tứ Đại Thiên Vương? Bị người nhà mình biết thì sẽ đánh gãy chân!

Muốn nói cũng là mọi người len lén nói sau lưng, tuyệt đối không dám khoa trương.

Ai dám loạn truyền tin ra ngoài là Miêu Nghị bức tử Hạo Đức Phương? Có một số việc người trong cuộc biết là được, rêu rao khắp chốn là tự tìm phiền toái, đạo lý đó giống như là Thiên hậu hạ hầu Thừa Vũ tìm cớ giết chết phi tần nào đó, trong bối cảnh không có mục đích gì, ai dám nói lung tung với người trong thiên hạ? Tin truyền ra ngoài Hạ Hầu gia không tìm ngươi hỏi rõ mới lạ. Đương nhiên, có một số việc sớm muộn sẽ từ từ truyền ra ngoài, nhưng truyền tới tai thế nhân sẽ thêm thắt vào thành các loại tin đồn, đại đa số người đều không rõ thật giả.

Miêu Nghị đã đổi lại thường phục, hộ vệ phía sau đi theo cũng mặc giáp trụ trong người, rào rào đi theo Miêu Nghị.

Hoàng Phủ Quân Nhu và Quảng Mị Nhi cũng ở trong đám người tâm trạng phức tạp nhìn Miêu Nghị, trong lòng đều đang yên lặng so sánh với Miêu Nghị chính mình đã biết trước kia.

Miêu Nghị giống như là không quen các nàng vậy, thỉnh thoảng mỉm cười gật đầu với người hai bên, đối với hai người cũng như đối với những người khác nhìn không thấy có cái gì khác biệt.

Miêu Nghị sở dĩ vào lúc này đi tới nơi này, cũng là để ám thị cho Cung Thiên Thu và Vũ Văn Xuyên, muốn cho nữ nhi bọn họ một danh phận, không thể ngoài miệng đáp ứng rồi quay đầu không nhận thì làm sao? Nói trắng ra là muốn công khai ngay trước mặt những người đó.

Còn như Bàng Quán muốn nữ nhi mình trở thành chính thất. Cung Thiên Thu và Vũ Văn Xuyên tạm thời không dám hy vọng viễn vông như vậy, hiện nay có thể giúp nữ nhi mình có danh phận cũng đã là không tệ rồi, đã không có tư cách yêu cầu nhiều hơn nữa.

Đi lên bậc thang sảnh chính, Miêu Nghị xoay người đối mặt mọi người, thị vệ tả hữu phòng ngự, phía ngoài trọng binh cũng cao độ cảnh giác động tĩnh bên trong biệt viện- Thiệt thòi cho chư vị rồi! Miêu Nghị cười hướng mọi người chắp tay

- Không có gì! Không ít người ép buộc mình cười nói lấy lệ.

Con trai Đằng Phi là Đằng Cửu Tiêu đứng dậy, chắp tay nói với Miêu Nghị trên bậc thang:

- Đại đô đốc, hôn sự nơi này đã kết thúc, chẳng biết lúc nào cho bọn ta rời đi?

Nụ cười trên mặt Miêu Nghị trong nháy mắt tiêu tan, mắt lạnh lèo nhìn chằm chằm Đằng Cửu Tiêu đứng dưới, cho rằng người này ý vào bối cảnh của mình có chút không thức thời, biết rõ còn hỏi.

Người tới giai đoạn nhất định trong lúc lơ đãng khí thế liền hiện ra.

Đằng Cửu Tiêu bị nhìn vào có chút không được tự nhiên, lui cũng không được dù sao thân phận địa vị của hắn không thể khiến cho gia đình mất mặt, nếu không lui. Ngưu Hữu Đức tên điên này có chuyện gì là không dám làm, ngay cả Hạo Đức Phương còn dám bức tử, hắn là gì chứ? Vì chút chuyện này bị người điên này giết chết không phải quá thua thiệt sao, trong lòng không khỏi hối hận vừa rồi chưa suy nghĩ kĩ.

Tình cảnh này, một câu nói không đúng khiến Miêu Nghị không tươi cười nổi, tân khách khác lại càng cần thận từng li từng tí, không ít người còn câm như hến.

- Miêu Nghị cuối cùng vẫn nể mặt lão tử hắn, không phải nể mặt hắn Đăng Cửu Tiêu, lạnh lùng nói:

- Bên ngoài binh loạn chưa bình, lúc này rời đi xảy ra chuyện bản đốc không dễ ăn nói với người nhà chư v, đề nghị chư vị tạm lưu tại đây cũng là vì nghĩ cho chư vị, ngươi nói xem phải vậy không?

Đằng Cửu Tiêu dưới bậc thang cười chắp tay nói:

- Đại đô đốc có lòng.

Nói xong liên lui về.

... Lúc này, Dương Triệu Thanh từ bên ngoài bước nhanh đến, trực tiếp lên bậc thang gật đầu với Miêu Nghị, biểu thị người đã đến.

Không bao lâu, đại môn thủ vệ lần nữa tránh ra, hai mỹ nhân đi đến, sau lưng hai phu nhân là hai cô gái xinh đẹp đang cúi đầu.

Trong tân khách không ít người đều nhận ra mỹ nhân này là thiếp thất của Cung Thiên Thu và Vũ Văn Xuyên, phía sau là hai cô gái họ sinh ra. Cung Thiên Thu nữ nhi Cung Nghê Thường và Vũ Văn Xuyên nữ nhi Vũ Văn Như Mộng.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không biết đây là ý gì, ngay trước mặt Miêu Nghị nên không dám xì xào bàn tán.

Nhưng đều đoán được một điểm, Cung Thiên Thu và Vũ Văn Xuyên chắc là đầu hàng rồi.

Một nhóm bốn người tới dưới bậc thang hành lễ.

- Bái kiến Đại đô đốc!

- Không cần đa lễ!

Miêu Nghị nâng khẽ tay, còn có rất nhiều chuyện quan trọng xử lý, hắn cũng không tâm tình gì mà diễn kịch, ánh mắt trực tiếp nhìn về phía hai nữ tử sau lưng phu nhân, hỏi:

- Hai nàng phía sau trông rất lạ mặt.

Hai phu nhân khẽ cắn môi, tránh đường cho hai cô nương.

Một nữ tử thanh lệ hơi quỳ gối hành lễ nói: - Vũ Văn Như Mộng bái kiến Đại đô đốc. Viền mắt nàng ta ửng sưng, tựa hồ đã khóc.

Một thiếu nữ rõ ràng vẫn rất ngây ngô cũng quỳ gối hành lễ, chỉ là tiếng nói có chút run.

- Cung Nghê Thường bái kiến Đại đô đốc! Rõ ràng có chút sợ hãi. Miêu Nghị mặt không chút thay đổi nói: - Hóa ra là thiên kim của Cung tướng soái và Vũ Văn đại soái. Ngưu mỗ mộ danh đã lâu, hôm nay gặp mặt, có chút động lòng, muốn cùng nhị Vị đại soái kết thân, không biết

nhị vị phu nhân có đồng ý gả nữ nhi cho ta?

Một phu nhân cố nén tức giận nói:

- Đại đô đốc coi trọng tiểu nữ là phúc khí của tiểu nữ, tất nhiên ta mừng không kể xiết.

Một vị phu nhân khác cũng đáp lại như vậy.

- Tốt! Việc này cứ định như vậy đi. Miêu Nghị qua loa cho xong, nói với Dương Triệu Thanh: - Sắp xếp cẩn thận cho hai vị tân phu nhân!

- Vâng! Dương Triệu Thanh đáp ứng.

- Ngưu mỗ còn có công vụ phải lo, xin cáo từ! Miêu Nghị lạnh lùng bước nhanh xuống bậc thang, dưới bậc thang mẹ con bốn người nhanh chóng tránh ra hai bên, mắt mở to nhìn Miêu Nghị dẫn đám nhân mã cứ như vậy đi qua trước mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.