Phi Thiên

Chương 3599: Phản tướng nhất quân (2)



Hạ Hầu Thác cười lạnh một tiếng.

- Tin ta còn sống các ngươi e là vừa mới biết từ miệng Vệ Khu!?

Dương Khánh mỉm cười:

- Làm sao biết?

Hạ Hầu Thác quay đầu về sau nhìn về phía ngoài cửa lớn, khẽ thở dài tiếng.

- Tào Mãn đi tìm Ngưu Hữu Đức đòi xem huyết liên, Ngưu Hữu Đức mượn cớ kéo dài. Tào Mãn đương nhiên sẽ cảnh giác, sẽ không nghe theo thời gian mà Ngưu Hữu Đức dặn, người có tư cách tận mắt nhìn thấy huyết liên ngoại trừ Vệ Khu ra cũng không còn người nào khác. Nói cách khác. Ngưu Hữu Đức trì hoãn là vì Vệ Khu, trước khi khống chế Vệ Khu không thể nào biết ta còn sống, như vậy hiển nhiên, mục đích các ngươi ngay từ đầu động vào Vệ Khu là nhằm vào tộc lão hội, có điều trùng hợp từ trong miệng Vệ Khu biết được bí mật ta còn sống. Tộc lão hội bí mật này Hạ Hầu gia người cầm quyền mồi bên đường khẩu đều không dám tiết lộ ra ngoài, ngoài bọn họ ra cũng không có ai khác biết, Tào Mãn cũng không có khả năng nói cho các ngươi biết, khi chưa rõ nội tình Hạ Hầu gia, các ngươi có bản lĩnh khống chế người khác để đào ra bí mật, nhưng bằng thế lực của Ngưu Hữu Đức cũng không dám vọng động người của Hạ Hầu gia mỗi bên đường khẩu, hậu quả vọng động Ngưu Hữu Đức không gánh nổi, trừ phi là người chết mới không tiết lộ việc bị các ngươi khống chế, khả năng lớn nhất cũng chỉ có Hạ Hầu Lệnh đã chết, xem ra Hạ Hầu Lệnh trước khi chết đi U Minh Tổng đốc phủ đã bị các ngươi moi ra không ít bí mật, các ngươi từ trong miệng hắn biết được tình hình mỗi bên đường khẩu, cũng biết tộc lào hội tồn tại, thế nhưng Hạ Hầu Lệnh cũng không biết ta còn sống. Các ngươi đã biết tình hình mỗi bên đường khẩu cũng vẫn không dám hành động thiếu suy nghĩ, bởi vì các ngươi biết Tộc lão hội bất cứ lúc nào cũng có thể khôi phục thế lực mỗi bên đường khẩu, cho nên các ngươi muốn diệt trừ hậu họa trước, nên mới hạ thủ Vệ Khu, không ngờ lại từ trong miệng Vệ Khu biết được lão phu còn sống, lão phu nói không sai chứ?

Hắn quay đầu về sau lạnh lùng nhìn chằm chằm Dương Khánh.

Dương Khánh cười khổng nói, nhưng trong lòng thì thầm than, Hạ Hầu Thác không hổ là uy chấn thiên hạ Hạ Hầu Thác, nhanh như vậy đã nói đúng tám chín phần đầu đuôi sự việc.

Hạ Hầu Thác lại xoay người trở về, đi tới trước mặt Dương Khánh, nhìn chằm chằm Dương Khánh nói:

- Chỉ có một điều lão phu không nghĩ ra, xem động tác của các ngươi, tựa hồ đã biết Vệ Khu là một cái bẩy, việc này ngoại trừ lão phu không có bất kỳ người nào biết, khống chế Vệ Khu cũng vô dụng, lão phu muốn biết các ngươi làm sao nhìn ra được.

Dương Khánh cười nói:

- Bởi vì ngươi còn sống

Hạ Hầu Thác ngớ một tiếng,

- Chỉ đơn giản như vậy?

Dương Khánh bình tĩnh nói:

- Bởi vì ta không tin ngươi! Từ trong miệng Vệ Khu xác thực không nhìn ra có bất kỳ dấu hiệu bẫy nào, nếu không phải biết Hạ Hầu Lệnh chết là do ngươi một tay cố ý để mặc, ta thiếu chút nữa thì tin, suýt chút nữa thực sự cho rằng không có cái bẫy nào. Nhưng Thiên Ông là ai? Vì đạt được mục đích ngay cả nhi tử mình còn có thể hi sinh, ta thực sự khó mà tin được Thiên Ông có thể đem tính mệnh của mình hoàn toàn giao phó trên tay Vệ Khu. Vì vậy, mặc dù chúng ta từ Vệ Khu biết được chân tướng, cũng không nhìn ra có bất kỳ cái bẫy nào, nhưng ta không tin Thiên Ông, buộc mình phải tìm mọi điểm đáng ngờ, vì vậy ta nhiều lần suy nghĩ tin tức có được từ Vệ Khu, nếu nói điểm đáng ngờ, cũng chỉ có chỗ cửa vào loạn thạch tinh vực, bởi vì Vệ Khu mỗi lần đều đi qua đó, vì vậy cứ bám lấy nơi này suy tính mọi khả năng, cuối cùng tính ra một khả năng kinh người, Vệ Khu có thể là một cái bẫy của Thiên Ông! Lại lấy huyết liên ra thăm dò phản ứng của Thiên Ông, quả nhiên!

Hạ Hầu Thác lặng im trong chốc lát, chợt lắc đầu cười khổ nói:

- Xem ra Vân Tri Thu ở vương phủ đánh ghen cũng là âm mưu của các ngươi, theo lý thuyết Ngưu Hữu Đức nếu có âm mưu gì nhằm vào lão phu cũng sẽ không vào lúc này gây ra bất cứ dị thường nào, kết quả các ngươi đi ngược lại con đường cũ, ha ha, đích xác là loại bỏ nghi ngờ của lão phu. Được được được! Hắn giơ tay vỗ vỗ bả vai Dương Khánh.

- Quả nhiên là sông lớn sóng sau đè sóng trước!

– Ta ngược lại không cho là như vậy, Thiên Ông ở ngoài sáng, chúng ta ở trong tối, nếu như chiếm giữ nhiều ưu thế như vậy còn có thể bại dưới tay Thiên Ông, vậy thì vô lý quá rồi. Theo ta thấy, tục ngữ nói giàu không quá ba đời, việc không quá ba bận, từ Yêu Tăng đến lục đạo, lại đến Thanh chủ và Phật chủ...

Dương Khánh dừng một chút, từ từ nói:

- Nơi đây có người cố ý lập mưu, nhưng người định không bằng trời định, những việc trùng khớp cho thấy, Thiên Ông số mệnh đã hết, vận khí đã không còn ở Hạ Hầu gia bên này. Vương gia nhà ta mới là mặt trời chính ngọ!

Câu nói sau cùng khiến Hạ Hầu Thác thân thể khẽ run lên, tâm tình có chút bối rối, sau khi tỉnh táo lại, nhìn chằm chằm Dương Khánh nói:

- Năm đó lão phu cho rằng Ngưu Hữu Đức có nhanh trí nhưng không thiện mưu, cho nên với hắn cũng không phải là đương nhiên, nhưng Ngưu Hữu Đức sau này thi triển các loại thủ đoạn khiến lão phu có chút nghi hoặc trước còn không nghĩ ra, giờ đại khái đã nắm chắc rồi, chuyện này phía sau e là ngươi bày mưu tính kế, nếu lão phu không đoán sai, lật đổ Hạo Đức Phương liên hoàn kế cũng do ngươi. Ngưu Hữu Đức cho ngươi tới đối phó lão phu có thể thấy được chút ít. Mà ngươi mặc dù ở dưới trướng Ngưu Hữu Đức cống hiến, nhưng Ngưu Hữu Đức lại không tín nhiệm ngươi, sẽ không để cho ngươi nắm thực quyền, không biết lão phu có nói sai hay không?

Dương Khánh trong lòng run lên, hắn mới vừa đâm trúng nỗi đau của Hạ Hầu Thác làm cho Hạ Hầu Thác thân thể run lên, Hạ Hầu Thác lập tức ngược lại cũng cho hắn một đòn, đâm trúng điều khó nói trong lòng hắn.

Nhưng Dương Khánh mặt ngoài mỉm cười nói:

- Thiên Ông quá tự tin với khả năng phán đoán của mình rồi!

Hạ Hầu Thác gương mặt già nua, cười quỷ dị nói:

- Lào phu đối với Hạ Hầu gia vẫn có chút sức uy hiếp, nếu Ngưu Hữu Đức thực sự tín nhiệm ngươi, lão phu cũng sẽ không rơi vào trên tay ngươi, bởi vì trước đó ngươi nhất định sẽ ngăn cản hắn động thủ, bởi vì ngươi giỏi về lên kế hoạch sẽ không làm chuyện không chắc chắn, trước khi khống chế Vệ Khu các ngươi căn bản không biết tình hình cụ thể nơi này, ngươi sao lại mạo hiểm như vậy? Chỉ có Ngưu Hữu Đức với thói quen liều mạng một phen nhìn thấy chiến cơ mạo hiểm xuất kích! Ngươi sau khi biết khẳng định đã ngăn cản hắn, thế nhưng không ngăn cản được, nếu ta không đoán sai. Ngưu Hữu Đức nhất định là gạt ngươi động thủ trước với Vệ Khu, làm cho ngươi không có đường lui, ngươi mới không thể từ chối! Đổi lại là đại tướng phía dưới có thực quyền, cũng có thể tìm lý do chối từ, không dám gánh trách nhiệm nếu thất thủ. Ngưu Hữu Đức đầu dám ép bức như thế? Điều này cho thấy ngươi càng vất vả công lao càng lớn, lại vừa không có thực lực trợ giúp, ngươi còn dám nói Ngưu Hữu Đức tín nhiệm ngươi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.