Việc này khó mà mở miệng νới người khác, khiến hắn rất là buồn bực, thật không hiểu nổi Tô Vận đang nghĩ thế nào.
Kỳ thực nói trắng ra, hai người trừ thêm một tầng quan hệ nam nữ ra, nhưng cái khác đều chưa có gì tiến triển, cả xưng hô với hắn Tô Vận đều chưa sửa, là Dương Khánh hắn tự mình luồn vào sừng trâu nghĩ không thông thôi.
Chẳng qua Dương Khánh ẩn ẩn ý thức được, giữa hai người khả năng còn cách lên cái tên “Hạo Đức Phương”, khiến nội tâm Dương Khánh cảm thấy rất thất bại, tự hào bản thân trí kế bách xuất, được đến người nàng, lại không được đến trái tim nàng.
Lúc này mấy người vừa nghe đến đó, cũng cảm giác được khả năng là có liên quan đến “Hạo Đức Phương”.
Vân Tri Thu không khỏi nhìn sang Miêu Nghị, Miêu Nghị có chút do dự, vốn là, hai phu phụ đã thương nghị qua, cảm thấy nếu Tô Vận thật ở cùng một chỗ với Dương Khánh, sau này có thể suy xét gọi Tô Vận đến cùng thương nghị sự vụ, rốt cuộc thêm một người là thêm một ý tưởng. Nhưng nhìn tình trạng Tô Vận bây giờ, ai dám cam đoan Tô Vận không có ý niệm báo thù cho Hạo Đức Phương, một ít cơ mật tốt nhất vẫn nên tạm thời bảo lưu, Miêu Nghị không thể không tạm thời xóa bỏ ý niệm này.
- Được rồi, nói chính sự.
Miêu Nghị một câu vứt chuyện này sang một bên, bắt đầu kể lại tình hình Hắc Thán vừa bẩm báo.
Xác nhận Thanh Chủ quả nhiên mai phục lượng lớn nhân mã trong Thái cổ nhắm ám sát Miêu Nghị, Dương Khánh ám hấp một ngụm khí lạnh, lắc đầu than nhẹ:
- Hạ Hầu Thác lão mưu thâm tính, ta không bằng được. Lần kia bắt được hắn, là hắn ở ngoài sáng, chúng ta ở trong tối, thực sự là chiếm hết ưu thế, cũng bởi hắn vận khí không tốt, bằng không sợ là chúng ta khó mà đắc sính!
Trước kia khi chưa thực sự xác nhận, Dương Khánh tuy thừa nhận Hạ Hầu Thác nói có lý, nhưng bao nhiêu vẫn tồn tâm nghi ngờ, then chốt là Hạ Hầu Thác bị nhốt nhiều năm như vậy, không biết chút gì về tình hình bên ngoài, không ngờ suy tính ra Miêu Nghị sẽ có một kiếp trong Thái cổ, thậm chí cả chuyện Thanh Chủ sẽ phái tả đốc vệ ra tay, mang theo nhiều ít nhân mã đều dám há mồm, không khỏi quá huyền một chút, lúc này lại không thể không phục, mới biết Hạ Hầu gia có thể quật khởi trong tay Hạ Hầu Thác quả thực không có gì là lạ.
Vân Tri Thu an ủi nói:
- Tiên sinh không cần xấu hổ. Hạ Hầu Thác chỉ là hiểu rõ đám người Thanh Chủ hơn tiên sinh mà thôi, đồng đăng tình huống, nếu tiên sinh có thể biết rõ, theo ta thấy, tiên sinh chưa hẳn đã không bằng hắn!
- Trước đây bản vương ra ra vào vào tại Thái cổ đều không việc gì, nhân mã ám phục khẳng định mới được đưa vào trong lần bản vương đi ra này. Triệu Thanh, chốc nữa ngươi phái người điều tra một cái xem xem lần này bản vương đi ra bài binh bố trận tại lối vào thái cổ là như thế nào, để xem ai là người có khả năng thừa cơ động tay động chân nhất, người này hẳn không phải ở tầng đáy, khả năng cấp bậc còn không thấp, người mặt dưới đứng trong đội ngũ đều có đồng liêu xung quanh nhìn vào, làm gì có khả năng giơ trò, tất nhiên phải là người hơi có không gian riêng trong đội ngũ, mới có khả năng đắc thủ dưới mắt nhiều người như vậy!
Suy đoán của Hạ Hầu Thác vừa được đến xác nhận, việc này hắn vừa nghĩ mà sợ, như quả không phải Hạ Hầu Thác kịp thời mở miệng nhắc nhở, hắn cứ thế ung dung trở lại Thái cổ, cận vệ quân bố trí ngàn vạn tinh nhuệ chờ sẵn, hậu quả là không thể tưởng tượng, không khéo mất mạng như chơi.
Trong lòng hắn cũng rõ ràng, đây chưa hẳn là Hạ Hầu Thác thật lòng hảo tâm giúp hắn, nếu thật hảo tâm, sớm đã nên nhắc nhở, trước không nhắc nhở là muốn ngồi chờ Miêu Nghị rơi vào bẫy, đến sau nhắc nhở là bởi thọ hạn sắp đến, hẳn còn có nguyên nhân nào khác, mới coi như bán cái nhân tình, thực sự là Lão Hồ Ly giảo hoạt!
Dương Khánh khẽ gật đầu, cũng thừa suy nghĩ của Miêu Nghị, dưới điều kiện như thế người cấp bậc thấp không có cơ hội để giở trò.
- Tuân mệnh!
Dương Triệu Thanh ứng tiếp.
- Lát nữa lập tức an bài người đi tra.
Ánh mắt Miêu Nghị đăm đăm hướng Dương Khánh.
- Нạ Hầu gia bên kia thẩm thấu U Minh phủ tổng đốc đến đâu rồi?
Trước mắt sự vụ phía U Minh phủ tổng đốc chủ yếu giao cho Dương Khánh quản lý, Vân Tri Thu cùng Dương Triệu Thanh thỉnh thoảng đều có hỏi đến, phía U Minh phủ tổng đốc có tình huống cụ thể gì Dương Khánh là người rõ ràng nhất.
Dương Khánh bẩm báo nói:
- Hạ Hầu gia tưởng thẩm thấu đến mức khống chế toàn bộ thì không quá khả năng, chẳng qua nhiều năm như vậy rồi, nếu Hạ Hầu gia thật sự phát lực, Thanh Chủ tưởng dễ dàng sai phái U Minh đại quân sợ là rất khó, rốt cuộc đã thoát ly cận vệ quân quá lâu, chức khuyết tại U Minh đại quân lại có hạn, không ít người chậm chạp không có không gian phát triển đã ngầm sinh oán ngôn, huống hồ U Minh chi địa không phải nơi tốt đẹp gì, nếu lại có thêm du hoặc, ví như vương gia cắt đất hứa lấy trong lãi đến lúc đó chỉ cần Thanh Nguyên Tôn hô một tiếng, người trong U Minh đại quân có thể nghe theo Thanh Chủ sợ là không nhiều, thiết tương mà đương sơ chúng ta lập ra hoàn toàn có thể thực hiện!
Miêu Nghị hờ hững nói:
- Nếu đã có thể thực hiện, vậy thì bắt đầu chuẩn bị chấp hành đi!
Lời này vừa ra, mấy người không khỏi sợ hãi, Dương Khánh vội nói:
- Vương gia, lúc này làm việc đó liều có gấp gáp quá không?
Phanh! Miêu Nghị vỗ án mà lên, mấy người bi dọa hơi nhảy, chỉ thấy trong mắt hắn phù hiện nộ ý, lành lạnh nói:
- Thanh Chủ nhiều lần muốn gia hại ta, chính là đoán định bản Vương không dám trở mặt νới hắn, chuyện Ảnh vệ lần trước bản vương đã nhịn, lần này lại tới, lần sau còn không biết hắn phải dày vò tới bước nào, tới mà không tiếp phi lễ vậy. Lần này bản vương phụng bồi hắn đến cùng!
Lần này Thanh Chủ ra đòn sát thủ đích xác khiến hắn kinh hãi, thủ đoạn lần sau lợi hại hơn lần trước, thực sự đã vượt qua giới hạn chịu đựng của hắn!