- Trên cơ ban tiểu thư không tiếp xúc cùng bất cứ người nào, một mực tiềm tâm bế quan tu luyện.
- Là bản vương có lỗi với nàng, sau lần này, chuyện chung thân đại sự để tự nàng quyết định, bản vương không can dự nữa.
Quảng Lệnh Công khẽ thở dài một tiếng, trên mặt dần dần phù hiện một tia nộ sắc:
- Thanh Nguyên Tôn tiểu nhi, hi vọng Ngưu Hữu Đức đưng để hắn chạy!
Năm đó Thanh Nguyên Tôn phóng ra lời kia, tính là hủy đi chung thân đại sự của Quảng Mị Nhi, ai dám cướp nữ nhân của thiên tử? Vốn cho là Quảng Mị Nhi phải cô linh suốt đời, ai ngờ Thanh Nguyên Tôn đột nhiên làm phản, cuối cùng khiến Quảng Lệnh Công tìm được cơ hội làm dịu nỗi hổ thẹn trong lòng.
Đạo lý rất đơn giản, Thanh Nguyên Tôn vừa chết, nhưng nam nhân khác tự nhiên sẽ không còn cố kỵ, bằng tư sắc của Quảng Mị Nhi, không sợ không có nam nhân theo đuổi, hoàn toàn có thể mặc cho Quảng Mị Nhi tùy chọn lựa.
Thế sự có thể nói là phản phục vô thường, năm đó kẻ hướng Thanh Nguyên Tôn hiến kế ngộ chung thân đại sự cua Quảng Mị Nhi là Vương Định Triều lại đã chết trên tay Thanh Nguyên Tôn.
Đằng vương phi, trong đại điện, Đằng Phi không ngừng đi tới đi lui, trong lòng thấp thỏm lo âu.
Tây quân cùng Bắc quân đều minh xác tỏ thái độ ủng hộ hắn, hơn nữa tin tức truyền đến cũng chứng minh, hai quân đích xác phái ra lượng lớn nhân mã chạy tới chi viện. Theo lý thuyết là chuyện tốt, nhưng phía đối diện cận vệ quân ủng hộ Thành Thái Trạch vẫn cứ nhìn chằm chằm, một khi động thủ, hắn tất đưng ở tuyến đầu, tổn thất thảm trọng là khó tránh khỏi.
Nhưng Ngưu Hữu Đức, Quảng Lệnh Công cùng Khấu Lăng Hư liên thủ tạo áp lực, hắn không xuất binh e rằng không được, một mặt là dưới áp lực của cận vệ quân liên thủ cùng Thành Thái Trạch, một mặt là áp lực từ tam vương liên thủ, hắn kẹp ở chính giữa rất khó chịu.
Thiên cung, trong Tinh thần điện, Thanh Chủ mặt mày lạnh lẽo, mấy ngày nay hắn cơ bản không rời Tinh thần điện nửa bước.
Động tĩnh do Tây quân cùng Bắc quần điều động đại quân hắn tự nhiên cũng thu được, chẳng những như thế, Quảng Lệnh Công cùng Khấu Lăng Hư đều rất phẫn nộ với chuyện hắn phái binh ám sát Ngưu Hữu Đức, lần lượt hướng hắn đối một lời giải thích, buộc hắn lập tức vứt bỏ chống lưng cho Thành Thái Trạch, nếu không sẽ cùng Ngưu Hữu Đức khai chiến với hắn, đồng thời hướng thiên hạ chính thức tuyên bố đứng đợi Thanh Nguyên Tôn là tân đế, hành động này không khác với liên thủ bức cung là bao.
Một ngàn vạn tinh nhuệ đưa vào Thái cổ chẳng những không đắc thủ, ngược lại còn toàn quân lật chìm, hành động thích sát tựa hồ cũng chọc giận Quảng Lệnh Công cùng Khấu Lăng Hư, khiến kế hoạch của hắn trong nháy mắt bị phá sản, việc này qua ngoài dự liệu, không nghĩ tới sẽ biến thành tình trạng như hiện tại, khiến tâm tình Thanh Chủ như thế nào không cần nghĩ cũng biết.
Trong điện mấy người yên lặng, đều đang đợi kết quả đàm phán từ Hoa Nghĩa Thiên, đàm thành thì thôi, đàm không thành, thiên hạ này sợ là phải sa vào một mảnh giết chóc...
Ngưu vương gia, đường đường Thiên vương chưởng lệnh Nam quân, chẳng lẽ lại nói mà không giữ lời?
Ngưu vương phi, trong khách sảnh, Hoa Nghĩa Thiên lần nữa đi tới, gặp mặt cũng không khách khí, trực tiếp bật ra lời này, tự nhiên là chỉ chuyện trước kia Miêu Nghị đáp ứng cho cận vệ quân mượn đường, kết quả lâu như vậy rồi vẫn chưa thông qua, đến hiện tại còn đang bị chặn lại.
Thấy đối phương không chịu ngồi xuống, Miêu Nghị cũng hai tay ôm ngực đứng ở đối diện, mặt không biểu tình nói:
- Nếu người chạy tới đây vì muốn nói những lời này, ta không ngăn ngươi, ngươi có thể đi, nhưng ngươi dám đi ư?
Hoa Nghĩa Thiên:
- Ta là không dám đi, chỉ là đối với cách làm người của vương gia thật sự không dám khen tặng.
Miêu Nghị cười lạnh một tiếng:
- Thanh Chủ lại làm người như thế nào? Mai phục một ngàn vạn cận vệ quân trong Thái cổ, bản vương giết chung không còn mảnh giáp, không biết có thể chứng minh cách làm người của Thanh Chủ hay không? Thanh Chủ ý đồ mưu hại bản vương, chẳng lẽ bản vương còn phải cao hứng phối hợp? Tây Môn Vô Dã, người này chắc Đại đô đốc không xa lạ chứ?
Khóe miệng Hoa Nghĩa Thiên khe giật giật, hai tay rủ trong tay áo nắm lại thanh quyền, Tây Môn Vô Dã chính là thượng ti của hắn.
Nếu Thiên cũng đã quyết định phái hắn tới đàm phán, một ít tình huống tự nhiên phải thông báo cho hắn biết, một ngàn vạn tinh nhuệ cận vệ quân a!
- Nói đi, vương gia tưởng muốn cái gì?
Hoa Nghĩa Thiền lành lạnh nói.
Miêu Nghị:
- Ta tưởng muốn cái gì, hiện tại bệ hạ hẳn nên lòng dạ biết rõ, chắc trong lòng người cũng rõ ràng, lập tức triệt ly cận vệ quân tại cảnh nội Đông quân, vứt bỏ chống lưng cho Thành Thái Trạch!
- Có thể!
Hoa Nghĩa Thiên quyết đoán đồng ý:
- Nhưng bệ hạ cũng có một điều kiện, Nam quân nhường đường, không thể lại trở ngại cận vệ quân tiến hành bình định!
Miêu Nghị:
- Cái này không được! Thà các ngươi đi vào, một khi bị các ngươi khống chế yếu đạo, một khi Thanh Chu đổi ý, chẳng phải ta tự tìm phiền toái cho mình.
Hoa Nghĩa Thiên chậm rãi lắc đầu:
- Cái này không có gì để thương lượng, điện hạ công nhiên tạo phản, bệ hạ không khả năng bỏ qua, nếu không đáp ứng việc này, chúng ta chỉ có thể đao binh tương kiến, phản quân tất phải bị tiêu diệt!
Miêu Nghị:
- Được, bản vương lui nhường một bước, hỗn loạn tại địa bàn Nam quân không cần người khác nhúng tay, phản quân do bản vương tự tiêu diệt, thế nào?
Lông mày Hoa Nghĩa Thiên khẽ nhíu lại, nghe qua tựa hồ không có gì không thỏa đáng, còn có thể giảm thiểu tổn thất cho cận vệ quân, bèn lấy ra tinh linh liên hệ với Thiên cung, việc này hắn không làm chủ được.
Được đến chỉ thị từ Thiên cung, Hoa Nghĩa Thiên nói:
- Có thể! Nhưng cũng không phải do vương gia nói cái gì thì là cái đó, tất phải đợi đến vương gia xuất binh bình định, chỉ có nhìn thấy thành ý của vương gia bên này, cận vệ quân tại cảnh nội Đông quân mới sẽ triệt ly, không biết ý kiến vương gia thế nào?
Miêu Nghị gật đầu:
- Được! Một lời đã định, cũng hi vọng bệ hạ tuân thủ lời hứa, bằng không tự gánh lấy hậu quả!
- Cáo từ!
Hoa Nghĩa Thiên ném lại một câu, xoay người mà đi.