Phi Thiên

Chương 374-2: Vẹn cả đôi đường (Hạ)



Thế nhưng mấy con chuột tìm suốt dọc bờ biển một dãy cũng không có phát hiện cái gì dị thường, không thể nghi ngờ chứng minh bọn Miêu Nghị cũng không lên bờ, đúng là chui xuống biển thoát đi.

Lúc này trải qua một đêm chơi đùa, chân trời đã lộ ra tia nắng ban mai, Đàm Lạc nheo mắt nói:

- Thật may là đã trời đã sáng, ta cũng không tin bọn họ có thể nấp mãi dưới biển không ra.

Y thuận tay lộn một cái, một ống địch màu cổ đồng xuất hiện nơi tay, để ngang bên mép thi pháp thổi vang, tiếng địch du dương vang ra xa xa.

Chỉ chốc lát sau, một bầy phi cầm chim biển lục tục bay tới, đáp xuống bên cạnh hai người.

Đàm Lạc lấy ra một nắm ngân châm, nhanh chóng cắm vào đầu mấy ngàn con chim. Sau đó đưa ống địch lên miệng đột ngột thổi ra một thanh âm sắc bén chói tai. Bầy chim nằm la liệt xung quanh như vừa được đánh thức vỗ cánh bay lên, theo tiếng địch nhanh chóng bay về bốn phương tám hướng.

Cổ Tam Chính hiểu dụng ý của y, âm thầm khen ngợi tên này thật sự là nhiều thủ đoạn, không hổ là Ngự Thú môn, bất quá hơi có vẻ trầm ngâm nói:

- Nếu là loài chim có tốc độ phi hành bình thường này, chờ chúng tìm được người trở về đã không biết là lúc nào.

Đàm Lạc nói:

- Ít nhất có thể xác nhận phương hướng tên kia chạy trốn, còn đỡ hơn chúng ta tìm loạn không mục đích trên biển cả mênh mông. Nếu như tìm lệch phương vị, Tây Tinh hải lớn như vậy, muốn tìm được bọn họ là rất khó khăn. Huống chi chúng ta còn có thể nhân cơ hội này khôi phục một chút pháp lực tiêu hao, sau đó thu thập một chút chiến lợi phẩm. Tính ra thu hoạch lần này cũng không ít, cũng phải nói chúng ta đi theo tên kia cũng không uổng phí, bây giờ rất khó một lần tìm được nhiều người như vậy tụ tập chung một chỗ mà động thủ!

Cổ Tam Chính gật đầu công nhận, hai người xoay người thả ra Bích Giáp Truy Phong Thú, chạy lên một ngọn núi nhìn. Chỉ thấy cả hải đảo bị cháy một vòng tròn thật to, trong đó ngoại trừ Diễm Chi tinh thạch còn đang cháy, những địa phương khác cây cối đã cháy thành tro bụi, lửa đã tắt, thế lửa đang tiếp tục khuếch tán ra bốn phía trên đảo...

-----------

Tây Tú Tinh cung.

Hắc Vân đứng trước tinh bàn chỉ một điểm, cười khành khạch nói:

- Thật lâu không nhìn thấy một lần chết nhiều người như vậy rồi, một lần chết bảy tám trăm, nhóm nhân mã đông nhất này đã tổn thất gần nửa, thật là hiếm thấy.

Vân Quảng cũng gật đầu nói:

- Chỉ còn lại có năm trăm nhân mã, xem ra là tao ngộ cường địch!

Phía sau y Tả Nam Xuân không nói tiếng nào, ánh mắt lóe lên.

Trong con ngươi Hồng Trần Tiên Tử thoáng qua vẻ buồn rầu, đoán chừng người nọ có lẽ là dữ nhiều lành ít. Nếu quả thật là người nọ, có lẽ biến mất như vậy đối với chính hắn hoặc đối với sư muội chưa chắc không phải là chuyện tốt...

-----------

Trên biển cả mênh mông, sắc trời đã sáng, bọn Miêu Nghị lặn dưới biển đã lâu rốt cục nổi lên, đạp sóng đi vội, đã chạy cách xa hòn đảo kia.

- Cứ chạy mãi như vậy cũng không phải là cách, hai ngày nay chúng ta cơ hồ không có dừng lại, phải khôi phục một chút pháp lực, nếu không gặp gỡ cường địch sẽ rất phiền phức.

Triệu Phi đột nhiên lên tiếng nhắc nhở.

Mọi người nhìn theo hướng y giơ tay chỉ, thấy một hòn đảo không lớn không nhỏ, biết đối phương muốn nói phải lên đảo nghỉ ngơi một chút.

Tư Không Vô Úy cũng gật đầu tỏ vẻ đồng ý, ai ngờ Miêu Nghị lại vẫy vẫy tay với lão nhân tóc bạc, ý bảo tới đây.

Lão nhân tóc bạc sợ hết hồn hết vía, không biết người này lại muốn làm gì mình, từ từ lại gần Miêu Nghị.

Chỉ thấy Miêu Nghị cười híp mắt hỏi:

- Xin hỏi tôn tính đại danh tu vi bao nhiêu?

- Thuộc hạ Đào Vĩnh Xuân, nói ra thật xấu hổ, tu hành hơn tám ngàn năm, tu vi bất quá Thanh Liên thất phẩm.

Lão nhân cẩn thận trả lời.

Miêu Nghị quay đầu lại liếc nhìn Bì Quân Tử, thấy Bì Quân Tử khẽ gật đầu, biết lão nhân này không có nói láo, lại hỏi:

- Nếu như ta nhớ không lầm, hẳn lão là Đào Thụ Yêu (cây đào yêu)?

- Đúng vậy.

Đào Vĩnh Xuân gật đầu một cái.

Miêu Nghị cười ha hả nói:

- Lão cũng nhìn thấy chuyện tối ngày hôm qua, nhóm người kia thật sự là lợi hại, dĩ nhiên là chúng ta chạy càng xa càng an toàn, không biết Đào huynh chuẩn bị đi một mình, hay chuẩn bị đi cùng chúng ta?

Đào Vĩnh Xuân cẩn thận nói:

- Mặc dù thực lực thuộc hạ không đủ, nhưng ít nhiều vẫn có thể ra sức, mọi người đí chung với nhau có chỗ dựa lẫn nhau sẽ tốt hơn nhiều.

Nói trắng ra là vẫn cảm thấy nhiều người đi chung một chỗ an toàn hơn, suy đoán phần lớn người tham gia Tinh Tú Hải Kham Loạn hội đều có suy nghĩ này.

- Ta cũng cho rằng như thế.

Miêu Nghị đột nhiên than thở:

- Thế nhưng huynh đệ ta vừa trải qua một trường đại chiến, pháp lực đã tiêu hao rất nhiều, nếu còn tiêu hao như vậy nữa, gặp cường địch sẽ rất phiền phức. Cho nên muốn tìm một địa phương nghỉ chân, khôi phục một chút pháp lực.

Ngươi muốn nghỉ chân thì nghỉ chân, cần phải nói với ta sao? Đào Vĩnh Xuân lộ vẻ nghi ngờ cười bồi nói:

- Đó là tự nhiên.

Triệu Phi và Tư Không Vô Úy cũng có chút không hiểu rốt cuộc Miêu Nghị muốn nói gì, phải trưng cầu ý kiến yêu quái này sao?

Đào Thụ Yêu kia vừa đồng ý, Miêu Nghị lập tức lại nói:

- Không phải lão là Đào Thụ Yêu sao, cây cối trôi trên mặt biển rất dễ dàng, lão mau hiện ra nguyên hình để cho chúng ta nghỉ chân trên người lão một chút. Như vậy lão còn có thể tiếp tục mang theo chúng ta lên đường, vẹn cả đôi đường.

Đào Vĩnh Xuân nhất thời trợn mắt há mồm.

Bì Quân Tử trong lòng cảm khái. Triệu Phi ngẩng đầu nhìn trời, dáng vẻ chuyện không liên quan tới ta, không phát biểu ý kiến.

Tư Không Vô Úy vỗ tay cười to nói:

- Biện pháp tuyệt diệu! Lão yêu quái, không phải là lão nói mình cũng có thể ra sức sao, hiện tại chính là thời điểm lão ra sức, lão còn do dự gì nữa?! Là địch hay bạn tất cả chỉ trong một niệm của lão mà thôi!

Y dứt lời lấy Trấn Sơn Chùy ra cầm trên tay, đây chính là uy hiếp bằng võ lực.

Đào Vĩnh Xuân cơ mặt giật giật, thế nhưng dưới mái nhà thấp phải cúi đầu, hiển nhiên đã không có đường từ chối.

Cuối cùng lão liếc nhìn Trấn Sơn Chùy trong tay Tư Không Vô Úy gật đầu cười, trên người chợt lóe thanh quang, hóa thành một gốc cây đào sinh trưởng gần vạn năm, ầm ầm ngã xuống nước, bất quá co rút lại lá cây và rễ cây.

Miêu Nghị là người thứ nhất nhảy lên, cả bọn lục tục đạp lên thân cây, sau đó Miêu Nghị chỉ phương hướng tiến tới cho Đào Vĩnh Xuân.

Tất cả cành lớn nhỏ của Đào Thụ Yêu kia lập tức khuấy động trong nước biển, giống như vô số chân vịt nhiều không đếm xuể. Nhiều lực đẩy như vậy cùng nhau phát lực, tốc độ cưỡi gió lướt sóng rất nhanh, không chậm hơn bao nhiêu so với tốc độ mọi người lăng ba phi độ trên biển.

Triệu Phi và Tư Không Vô Úy nhìn nhau, theo như phương hướng mà phán đoán, Miêu Nghị đang muốn đi tìm Thích Tú Hồng.

Không sai, chính là muốn đi tìm Thích Tú Hồng, thật ra thì Miêu Nghị muốn tìm một chỗ để chờ Hắc Thán, nhưng sợ Thích Tú Hồng một mình chờ quá lâu sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.