Tạ Thăng không khỏi u ám mặt mày, đúng là như thế, Đằng Phi có thể bỏ qua bất cứ người nào, chỉ riêng sẽ không chưa đường sống cho vương gia, cũng không phải là có thâm thù đại hận gì, đổi thành vương gia e là cũng làm điều tương tự, tuyệt sẽ không chưa đường sống cho Đằng Phi, lý do thì rất đơn giản, chỉ bởi đối phương cũng hội tụ lực hiệu triệu đồng đẳng với mình, không khả năng lưu lại ẩn hoạn như thế, mấy vị vương gia khác chắc cũng sẽ không nguyện ý nhìn thấy Đông quân vừa nhất thống lại dễ dàng bị Thanh Chủ chọc ra phiền hà, không nguyện nhìn thấy cục diện tứ quân cạnh hợp bị phá hoại lần nữa.
Hiện nay đường sống duy nhất sợ là chỉ còn nước trốn, ném bỏ nhân mã thủ hạ khe khẽ trốn đi, mang theo một đại đội nhân mã thì quỷ mới biết trong đó có bao nhiêu gian tế, then chốt là sau này đào tẩu cũng không đào đâu ra tài nguyên nuôi nhiều nhân mã như vậy, thời gian dài tất sẽ xảy ra chuyện... Nghĩ đến đây, Tạ Thăng đang muốn đưa ra kiến nghị, lại thấy Thành Thái Trạch nhíu mày, ánh mắt lấp lánh bất định, sắc thái thản nhiên bị một loại tình tự khác thay thế, không biết là nghĩ đến cái gì.
Hắn đang muốn hỏi, Thành Thái Trạch lại coi chừng hắn, chủ động nói ra:
- Ngưu Hữu Đức từng nói qua sẽ cho bản vương một con đường sống.
Tạ Thăng ngạc nhiên, hồ nghi nói:
- Cái này liệu có khả năng ư?
Thành Thái Trạch vê râu trầm ngâm nói:
- Không lâu trước đây, hắn đột nhiên liên hệ bản vương, nói cái gì mà nếu Thanh Chủ vứt bỏ bản vương, bản vương cứ việc tìm hắn, nói hắn sẽ không thấy chết mà không cứu. Đương thời bản vương còn không để tâm, sẽ cảm thấy lời này của hắn khá là buồn cười, bây giờ xem ra, rõ ràng hắn sớm đã ám thị với bản vương, thời điểm đó hắn đã biết Thanh Chủ sẽ vứt bỏ bản vương, tựa hồ có ý nhắc nhở đến ngày này, nếu không khó mà giải thích hắn nói mấy lời kia là có ý gì.
Tạ Thăng kinh nghi bất định nói:
- Vương gia có xác định không? Theo lý thuyết hắn không khả năng thu lưu vương gia, trước không nói những người khác liệu có cho phép hắn khuếch trương thế lực như thế không, quan trọng nhất là, hắn lại giải thích thế nào với Đằng Phi? Hắn mà làm thế, chẳng phải cục diện từ quân cạnh hợp cũng bị phá diệt?
Thành Thái Trạch khoát tay:
- Tuy gia hỏa kia tuổi không lớn lắm, thủ đoạn lại không hề đơn giản, chỉ bằng hắn có thể vặn ngã Hạo Đức Phương liền có thể nhìn ra một ít, cũng không biết gia hỏa kia đánh chú ý quỷ quái gì, hiện nay bản vương sắp sửa đại nạn lâm đầu, hỏi hỏi hắn, thử thử hắn lại cũng không tổn thất gì cả.
- Cũng phải!
Tạ Thăng trầm thấp gật đầu một tiếng.
Thành Thái Trạch chắp tay đi về hai bước, bước chân dừng lại, tựa hồ làm ra quyết định, lấy ra tinh linh trực tiếp liên hệ Miêu Nghị...
Ngưu Thiên Vương phủ, trong chính sảnh, Từ Đường Nhiên hai tay dâng lên trữ vật trạc, đặt ở trên bàn trà, sau đó trên mặt vẫn treo lấy nụ cười thường trực, đứng lui ra một chút.
Miêu Nghị ngồi bên bàn trà, cầm lên trữ vật trạc kiểm điểm một cái, bên trong toàn bộ là Phá pháp cung, bốn ngàn năm trăm vạn Phá pháp cung, không thừa không thiếu!
Thu lại trữ vật trạc, Miêu Nghị đứng lên cười nói:
- Ngươi làm không sai.
Từ Đường Nhiên lập tức gật đầu cúi người nói:
- Trên đại thế đều được vương gia an bài sẵn, ti chức chỉ làm chân chạy, căn bản không phí chút sức lực nào, chủ yếu vẫn là vương gia anh minh thần võ, một tay định càn khôn, ti chức thật sự ngưỡng mộ vô cùng.
Miêu Nghị cũng không khách khí với hắn, nói:
- Còn có chuyện muốn người đi một chuyến.
Từ Đường Nhiên lập tức mặt mày tỉnh táo, không sợ chuyện khổ cực nhiều, chỉ sợ không có việc gì làm. Còn là câu nói kia, kinh nghiệm nhiều năm chứng minh, không sợ vương gia gây sự, gây sự càng lớn càng tốt, sau mỗi một lần đại sự, hắn đều cùng theo giành được hồi báo cự đại, sự tình lần này hắn đã nhìn đến phương hướng chỉ kiếm của vương gia, kích động a, thực sự là ngứa ngáy không thôi! Chuyện chinh chiến chém giết đoán là không cần dùng đến hắn, sợ bị bỏ sang một bên, không cho hắn cơ hội lập công, không lập được công lớn cũng không sao cả, chỉ cần có thể làm được không có công lao cũng có khổ lao là đủ rồi, sau cùng luận công hành thưởng tất có thể phân một chén canh.
Hắn vội vang rướn người lên, nói:
- Vương gia cứ việc phân phó, ti chức dù xông pha khói lửa cũng quyết không từ!
Miêu Nghị nói:
- Triệu Thanh sẽ sắp xếp một chi nhân mã cho ngươi, ngươi tới tọa trấn bên Hoàng Phủ thế gia, không quân sự thể sau cùng phát triển ra làm sao, nếu như có gì bất trắc, chỉ cần nhớ kỹ một điều, ắt phải bảo chứng Hoàng Phủ Quân Nhu an toàn thoát thân, nếu nàng có gì bất trắc, ngươi cũng không cần quay về gặp bản vương!
Từ Đường Nhiên thẳng tắp thân mình, thần tình nghiêm túc nói:
- Vương gia yên tâm, ti chức tuyệt sẽ không để nàng xuất hiện bất trắc gì, nếu khiến nàng thiếu một sợi tóc, không cần vương gia trừng xử, tự mình ti chức sẽ chặt đầu hướng vương gia thỉnh tội!
Dương Triệu Thanh đứng một bên mặt không biểu tình, thực ra là răng có phần ê ẩm.
Nhưng Miêu Nghị rất là hận thưởng thái độ này của Từ Đường Nhiên, cũng không phải bởi vì được Từ Đường Nhiên vỗ mông ngựa thoải mái, mà là phàm chuyện gì Từ Đường Nhiên hướng hắn bảo chứng đều toàn bộ hoàn thành, chẳng những làm được, mà còn làm xuất sắc, ngay cả những điểm người không nghĩ tới đều giải quyết gọn gàng.
Ngay cả Vân Tri Thu cũng nói tốt giúp hắn, nói Từ Đường Nhiên này dùng rất tiện tay, có sự tình gì cứ nói rõ ràng để hắn đi làm, dù tình nguyện ủy khuất chính mình cũng sẽ không làm hư chuyện, là người biết nghe lời làm việc.
Đương nhiên, gia hỏa này cũng có khuyết điểm, chỉ cần có thể đạt tới mục đích, thật là thủ đoạn ti bỉ vô sỉ nào cũng có thể dùng a, tuyệt không quản những người khác thấy sẽ nghĩ thế nào.