Phi Thiên

Chương 377: Động tĩnh khác thường



Cổ Tam Chính ngửa mặt lên trời rống to một tiếng, lướt sóng chạy nhanh tới, hai cánh tay cùng chỉ. Một trăm lẻ một đạo Tích Lịch phi kiếm nhanh như tia chớp bắn vào trong miệng quái thú kia, sau đó xỏ xuyên qua lớp mai cứng rắn trên lưng nó.

Quái thú bị đau phát ra tiếng gầm thét rung trời, Tích Lịch phi kiếm bắn vào bắn ra trên người nó, thân thể vụng về mà cao lớn kia lại không thể làm gì Tích Lịch phi kiếm, rốt cục trở thành bia thịt. Phần vỏ cứng trên đầu vỡ nát, máu thịt theo Tích Lịch phi kiếm ra ra vào vào bay tung tóe.

Cuối cùng thân hình khổng lồ của nó đờ ra trên mặt biển, chậm rãi chìm xuống, máu loang ra nhuộm đẫm nước biển.

- Diệp Tâm, đưa ta lên trời!

Cổ Tam Chính quát to một tiếng.

Diệp Tâm vừa xuất một roi siết đứt cổ một yêu tu quay đầu nhìn lại, thấy Cổ Tam Chính đã tung mình lên không bèn vung roi đuổi theo, đầu roi nâng đỡ lòng bàn chân Cổ Tam Chính.

Trường tiên đưa Cổ Tam Chính bay thẳng lên không, y đạp một chân trên đầu roi, dang rộng hai tay, một trăm lẻ một thanh Tích Lịch phi kiếm lập tức bay tới, theo y cùng nhau bay lên không.

Trường tiên thẳng tắp trong nháy mắt run lên, Cổ Tam Chính đã đạt độ cao ngàn thước bay lên cao trăm thước nữa, Tích Lịch phi kiếm lượn quanh thân, mở pháp nhãn ra nhìn về phía mặt biển bên dưới.

Lúc còn ở dưới biển không thấy rõ tình thế, lúc này thân ở trên không, yêu tu trên biển dưới biển không thoát khỏi tầm mắt y.

Cánh tay y vung mạnh một cái, hơn một trăm đạo Tích Lịch phi kiếm lăng không bắn nhanh xuống mặt biển.

Cánh tay y vừa thu lại, Tích Lịch phi kiếm bắn ra khỏi mặt biển, lại vung tay điểm một cái, Tích Lịch phi kiếm vừa bay lên lại cấp tốc bắn xuống.

Thân trên không trung Cổ Tam Chính thi pháp ra sức giảm tốc độ rơi xuống của mình, tay điểm liên hồi, giết cho yêu tu dưới biển cất tiếng gào thét như quỷ khóc sói tru, chết từng mảng lớn. Kẻ may mắn còn sống tự biết khó ngăn cản, kinh hoàng chui trốn.

Sau khi đáp xuống mặt biển nhuộm máu đỏ sẫm, một trăm lẻ một thanh Tích Lịch phi kiếm leng keng chui vào hộp kiếm sau lưng Cổ Tam Chính.

Nhìn vòng quanh còn lại không tới hơn hai trăm người, Cổ Tam Chính trầm giọng nói:

- Bắt đầu từ bây giờ không dây dưa với bất cứ kẻ nào, bất cứ ai ngăn cản cứ việc giết chết xông qua, không ngừng lại, đi!

Không còn kịp thu thập chiến lợi phẩm nữa, trì hoãn không được, tiện nghi cho những hải tộc kia.

Không tới hai trăm người lập tức cấp tốc chạy nhanh trên biển, nhưng đám hải tộc đáng ghét kia vẫn đuổi theo không ngừng. Hình ảnh cá nhảy trên mặt biển bình thường đối với bọn họ là vô cùng xinh đẹp, hiện tại lại giống như bùa đòi mạng. Nhưng bọn họ không làm gì được đám hải tộc này, hải tộc ở biển quá nhiều, giết mãi không hết.

Tại sao kẻ chặn giết toàn là yêu tu? Mọi người đều liên tưởng đến lời của Hắc Lang Quân đêm đó... “Ngươi đã gây ra đại họa ngập trời, tất cả yêu tu sẽ cùng truy sát, ngươi đừng mơ sống rời đi Tây Tinh hải!”

Hôm nay quả nhiên là một lời thành sấm, bây giờ chỉ cần không phải kẻ ngu cũng có thể nhìn ra tựa hồ toàn bộ yêu tu Tây Tinh hải tham gia Kham Loạn hội đã động viên. Đám hải tộc loài cá dường như đã trở thành tai mắt của đám yêu tu, bất cứ lúc nào cũng chú ý tới động tĩnh của bọn họ trên biển.

Có thể tưởng tượng đến một kết quả, nếu ở trên biển cho dù là chạy trốn tới bất cứ chỗ nào cũng không thoát khỏi những ánh mắt nhìn chằm chằm này, cho dù là bọn họ chạy trốn được lên bờ cũng bằng vô dụng.

Một khi bọn họ lên bờ hòn đảo nào đó, chỉ trốn trên bờ không đi đâu được lại càng xui xẻo hơn. Chắc chắn sau đó yêu tu sẽ chen chúc kéo tới, đó sẽ là một cuộc vây giết, một lần sẽ phải đối mặt với nhiều địch nhân hơn.

Mà nếu rời khỏi đảo, vậy sẽ tiếp tục rơi vào vòng giám thị của đám yêu tu.

Có thể nói là Cổ Tam Chính vô cùng tức giận, cũng bởi vì mình giết mấy tên yêu tu có bối cảnh nên chọc cho nhiều yêu tu như vậy công kích, Tinh Tú Hải Kham Loạn hội này công bình ở chỗ nào???

-----------

Thế cục Tinh Tú Hải Kham Loạn hội bắt đầu trở nên càng ngày càng quỷ dị, thật nhiều yêu tu đuổi về phía một địa phương, mà hành động của yêu tu với quy mô lớn như vậy, muốn không tiết lộ chút phong thanh nào là không thể được. Người của sáu nước có hứng thú cũng nghe tiếng mà động tới tham gia náo nhiệt, bởi vì chính là thời điểm săn giết rất tốt.

Trên biển, một con quái thú toàn thân trắng như tuyết chân đạp trên băng nổi, thân thể tương tự kỳ lân, phủ một lớp lân giáp trắng muốt giống như băng ngọc. Bốn chân có móng sắc bén, đầu sư tử, có bờm trắng, ngoại trừ đôi mắt ngươi vàng ra, toàn thân trắng muốt.

Quái thú này tựa như kỳ lân lại tựa như hùng sư, tên là Ngọc Lân Sư. Trên lưng nó là một vị công tử vô cùng tuấn tú, da trắng như ngọc, môi hồng răng trắng, đôi mắt trong như làn thu thủy, tóc bới lên cao, cổ trắng nõn, thân khoác trường sam trắng. Kết hợp với linh thú Ngọc Lân Sư quả thật là phong độ vô cùng, dung mạo tuấn tú tới mức cho dù là nữ nhân cũng phải sinh lòng tự ti mặc cảm.

Thật ra người này là nữ nhi, nữ tử này không ai xa lạ, chính là đệ tử nhỏ nhất của Thiên Ngoại Thiên Mục Phàm Quân, Nguyệt Dao tiên tử.

Tên tục gia của nàng đã bị người ta quên mất, người quen đều gọi nàng là Nguyệt Dao.

Sở dĩ ăn mặc thân nam nhi chỉ vì xinh đẹp cũng có phiền não của xinh đẹp, nên dứt khoát lấy thân nam nhi che giấu. Thế nhưng dù nàng giả trang thành nam nhân cũng khó lòng che giấu dung nhan nghiêng nước nghiêng thành, cho dù ai nhìn cũng bị thu hút mê mẩn.

Bên người nàng cũng có năm người tùy tùng đi theo, động tĩnh của yêu tu gần đây cũng đưa tới chú ý của nàng, lúc này vừa mới bắt được một tên yêu tu hỏi rõ tình huống.

Sau khi yêu tu kia kể lại chuyện Cổ Tam Chính bị truy sát, không còn kịp cầu xin tha thứ đã bị một tên tùy tùng Nguyệt Dao cho một đao chặt đầu.

Nguyệt Dao cau mày nói:

- Ta cũng có nghe thấy chuyện của Ngưu Hữu Đức năm xưa, không nghĩ tới lại là người của Tiên Quốc ta. Cổ Tam Chính này thật đúng là gan lớn tày trời, bất quá nếu ta biết chuyện này cũng không tiện không quản!

Thị nữ bên cạnh chắp tay nói:

- Lục gia, chuyện này dính líu đến Phục Thanh Đại nhân, cho dù là Thánh Tôn cũng phải nể mặt vài phần, e rằng chúng ta không tiện nhúng tay!

Mặc dù được xưng là Lục gia, tự nhiên cũng là vì che giấu tên thật, bởi vì Nguyệt Dao là đệ tử thứ sáu Tiên Thánh Mục Phàm Quân, dựa theo thứ tự mà tôn xưng.

- Nếu là bình thường tự nhiên ta không tiện quản y, nhưng hôm nay bầy yêu náo động, nếu ta để mặc bầy yêu khi dễ tu sĩ Tiên Quốc ta mà không quản, truyền ra người khác còn tưởng rằng Thiên Ngoại Thiên ta sợ Phục Thanh, như vậy cho dù là giành được hạng đầu thì có nghĩa gì?! Người khác có thể bất kể, duy chỉ có ta không thể không quản! Huống chi bầy yêu hội tụ chính là cơ hội tốt để nâng cao thứ hạng, nếu chúng ta không đi chắc chắn sẽ tiện nghi cho kẻ khác.

Nguyệt Dao nhẹ nhàng lắc đầu, vỗ vỗ vật cỡi.

Ngọc Lân Sư lập tức chở nàng lướt sóng chạy như bay, giống như là giẫm trên đất bằng.

Đám tùy tùng chỉ có thể vội vàng lăng ba phi độ đuổi theo...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.