- Thật giả thế nào mạt tướng cũng không biết, nhưng Cao Quán xuất hiện trước mặt gia nô cua mạt tướng lại là sự thực. Vương gia muốn biết là thật hay giả kỳ thực không khó, tìm Thanh chú nghe ngóng sơ một cái là biết thôi.
Quảng Lệnh Công thần tình ngưng trọng, nếu là thật, đúng lúc này thân tín yếu viên bên người Thanh chủ lại xảy ra chuyên tay trời như thế, thực không phải điềm báo tốt lành gì. Hắn lại hỏi:
- Cao Quán tìm đến gia nô nhà ngươi là có ý gì, chẳng lẽ muốn nhắc nhở bản vương?
Triệu Tộ nói:
- Vương gia anh minh, đích xác như thế, Cao Quán để gia nổ mạt tướng chuyển lời, nói sung thiếp Đồng Liên Tích của Lạc Mãng vốn tên thật là Giang Vân, cũng chính là thám tư Quần Anh hội cài cắm bên ngươi Lạc Mãng, mà Giang Vận con có một người huynh trưởng, chính là dâm ô tắc Giang Nhật Nhất đại danh định đỉnh. Năm đó Ngưu Hữu Đức sau khi bắt Giang Nhật Nhất tại Quỷ Thị, liền bí mật kiến lập liên hệ cùng mối muội Giang Nhất Nhất là Giang Vân, cũng tức là sung thiếp của Lạc Mãng, đến sau Cao Quán tiến hành giám thị chuyện này, phát hiện Lạc Mãng có ngầm qua lại với Ngưu Hữu Đức, không biết đang mật mưu chuyện gì, thẳng đến khi tình thế phát triển đến bước này, Cao Quán mới cảnh tỉnh, nhắc nhở vương gia ắt phải cẩn thận, đề phòng Lạc Mãng có biến!
Khóe miệng Quang Lệnh Công căng cứng lại, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Triệu Tộ, lại đối thi cùng Câu, rõ ràng trong mắt kẻ sau cũng phù hiện vẻ âu lo.
Có chút sự tình chịu không được thâm tư, vừa xâu chuỗi các manh mối với nhau, hai người chú bộc liền đều ý thức đến một chuyện, hiện nay đúng là thực lực Ngưu Hữu Đức mạnh hơn bọn họ, nhưng rốt cuộc bên này vẫn có ba tỷ đại quân, thật muốn đánh lên cho dù Ngưu Hữu Đức có thể thắng thì cũng là thắng thảm, tổn thất sẽ rất lớn, sau khi tổn thất nặng nề, lại phải đối mặt với đại quận Thanh Phật trang bị tinh xảo thì làm thế nào? Sao Ngưu Hữu Đức bất chấp những điều này, cứ phải cắn chặt bọn họ không tha? Rõ ràng là có chỗ nào đó để dựa dẫm... Chỉ cần nghĩ đến đây thôi là đã đủ để nội tâm kinh hải không thôi!
Cũng đúng lúc này, tinh linh truyền tấn của Kim Xích đi tới, Quảng Lệnh Công liên hệ một lúc lâu, cuối cùng lặng lẽ buông xuống tinh linh, vẫy vẫy tay, ra hiệu cho Triệu Tộ lui xuống.
Đợi khi Triệu Tộ rời đi, Quảng Lệnh Công mới mặt không biểu tình nói:
- Đã hỏi qua, Cao Quán đúng là gian tế, đã đào thoát khỏi Thanh chủ... Kim Xích cũng nhắc nhở bản vương, để bản vương cẩn thận đề phong Lạc Mãng có biến, nói đây là ý của hai người Thanh, Phật.
- Thanh, Phật cũng lo lắng Lạc Mãng có vấn đề?
Câu Việt kinh nghi bất định, hỏi lại.
Quảng Lệnh Công nghiêng đầu nhìn nơi xa, nhìn khu vực nhân mã Lạc Mãng đang phòng thủ:
- Sớm không đi ra, muộn không đi ra, đúng cái lúc cần tập trung này lại chui ra tin tức nhằm vào Lạc Mãng, sợ là có người muốn khiêu khích ly gián.
Câu Việt gật gật đầu, nhưng vẫn hơi nghi ngờ nói:
- Vương gia, nhỡ ra là thật thì sao? Lời cua Cao Quán có lẽ là có mưu đồ khác, nhưng lúc này hai người Thanh, Phật hắn không hi vọng nhìn thấy vương gia mắc phải sai lầm, đoán rằng bên kia đang là đã phát hiện được lý do gì đó đang phải lo lắng, mới dặn do vương gia phòng bị.
Gò má Quang Lênh Công banh lại. Đúng vậy a, nhỡ ra là thật thì sao, trên tay Lạc Mãng ngắt lấy gần một phần ba nhân mã Tây quân, một khi xuất hiện chuyện gì ngoài ý, hậu quả sẽ nghiêm trọng đến không cách nào tưởng tượng. Hắn khe khẽ thở dài một tiếng:
- Có thể làm sao?
Còn là câu nói kia, trên tay Lạc Mãng nắm lấy binh quyền, đặc biệt là hiện tại, nhân mã tinh nhuệ của Thân lộ đều ở bên ngươi Lạc Mãng, cho du Lạc Mãng thật có vấn đề, hắn tưởng động đến Lạc Mãng cũng không dám qúa khinh suất.
Câu:
- Đúng là phải cẩn thận có người dùng kế ly gián, chúng ta không thể tự loạn trận cước, tuy phải nghĩ theo chiều hướng tốt, nhưng cũng không thể bỏ qua chiều hương xấu mà không phong.
Quảng Lệnh Công nghiêng đầu nhìn lại, hỏi:
- Ngươi có ý tưởng gì?
Câu:
- Hay là gọi Lạc Mãng tơi nói chuyện một lúc.
Quảng Lệnh Công khe khẽ gật đầu, đã minh bạch y hắn, nghĩ cách dò xét Lạc Mãng một cái, nếu Lạc Mãng thật có vấn đề, cũng tốt kịp thời ứng đối, miễn phải nước đến chân mới nhảy, khi đó có hối hận thì cũng đã muộn.
Cũng trên viên tinh cầu, ở một toa sơn phong nơi xa, Lạc Mãng cũng đang hương mặt về phương vị trung tâm Tây quân, nơi Quảng Lệnh Công đang đứng, yên lặng không nói.
Không lâu sau, quản gia Lang Cúc lách mình đi tới, hạ xuống bên cạnh hắn bẩm báo nói:
- Lão gia, người theo dõi truyền đến tin tức, nói nhân mã thân quân của vương gia đang được khe khẽ điều chỉnh.
Trên mặt Lạc Mãng dần dần phù hiện một tầng âm mai, lúc trước Ngưu Hữu Đức nói với hắn, rằng Quang Lệnh Công đã biết gì kia, nhưng hắn không tin Quảng Lệnh Công hồ đồ như thế, dễ dàng trung kế ly gián như vậy, nhưng bây giờ Quảng Lệnh Công khe khẽ điều chỉnh bố trí của nhân mã thân quân là có ý gì?
Hắn lật tay lấy ra một chiếc tinh linh, sau khi liên hệ sắc mặt càng thêm âm u, banh mặt lại, nói:
- Câu Việt để ta đi qua đó, nói vương gia có chuyện cần bàn bạc với ta.
- A!
Lang Cúc thất thanh, nhìn phương vị nhân mà Quảng Lệnh Công đang trí đóng, vẻ mặt rõ ràng là hãi hùng khiếp vía.
Lạc Mãng cắn răng nói:
- Điều chỉnh bố trí nhân mã, lại vời ta đi qua, hắn muốn làm cái gì? Chẳng lẽ muốn xuống tay với ta?
Lang Cúc vội khuyên ngăn nói:
- Lão gia, không quản vương gia có tâm tư ấy hay không, vẫn nên cẩn thận là hơn, không thể đi a!
- Ngưu Hữu Đức!
Lạc Mãng căm hận thốt ra một câu, hắn rõ ràng không đáp ứng Ngưu Hữu Đức, nhưng bị Ngưu Hữu Đức làm thế này, liền thành đúng như lời Ngưu Hữu Đức từng nói, trọng yếu quan đầu như bây giờ, chỉ sợ Quảng Lệnh Công không muốn nghi nhiều cũng khó, sợ là đổi thanh bất cứ người nào ngồi ở vị trí kia của Quảng Lệnh Công cũng sẽ không ngồi yên nhìn bất cứ chuyện ngoài ý nào xuất hiện.
Có lẽ là bản thân suy nghĩ nhiều, có lẽ Quang Lệnh Công biết đây là kế ly gián, chứ tịnh không có ý đồ gì khác, điều chỉnh bố trí nhân mã cũng chỉ là để phòng ngừa nhỡ ra, nhưng vấn đề là hiện tại Quảng Lệnh Công muốn hắn qua đó, quỷ mới biết Ngưu Hữu Đức đã động tay động chân cái gì, bây giờ hắn dám đi qua ư?
Hắn không rõ ràng đây là dự mưu từ lâu của Ngưu Hữu Đức, hay là âm chiếu gặp thời ứng biến tùy theo biến hóa của chiến cuộc, tóm lại lần này là bị Ngưu Hữu Đức làm cho thất điện bát đao, trong ngoài không phải người, Ngưu Hữu Đức nói gần nói xa, rồi lại nói thẳng mặt với ngươi, rằng ta muốn dung kế ly gián người cùng Quảng Lệnh Công, ngươi lại có thể làm gì?
- Hắn không chịu đi qua?
Quảng Lệnh Công đột nhiên quay đầu, trên mặt phù hiện vẻ hung tợn.
Câu Việt gật đầu, thần tình ngưng trọng nói:
- Lạc Mãng nói thân quân vương gia chính đang điều chỉnh bố trí, sợ làm phiền vương gia, còn hỏi có phải Ngưu Hữu Đức nói gì với vương gia hay không, hắn nói đó đều là kế ly gián của Ngưu Hữu Đức, khuyên vương gia đừng nên tin tưởng.
Quảng Lệnh Công trầm giọng nói:
- Đã như thế, nếu trong lòng hắn không có quỷ, vì sao không dám đi qua nói cho rõ ràng minh bạch, chẳng lẽ bản vương là người không giảng lý ư?
Câu Việt hơi trầm ngâm một lúc, nói:
- Vương gia, lúc này thật sự không nên xuất hiện nội chiến, hay là để lão nô đi qua ngay mặt hỏi cho rõ ràng, nếu thật là hiểu lầm thì để xem có thể hóa giải được hay không.
Quảng Lệnh Công mặt mày lạnh lẽo, im lìm không lên tiếng.
Câu Việt chắp tay, chuyện không nên trễ, xoay người tấn tốc vút không mà đi.