Phi Thiên

Chương 3850: Yêu Tăng hiện, Long Thuyền xuất (1)



Được biết Miêu Nghị đã phái hai tỷ đại quân tới chi viện, tiếp sau còn sẽ có nhân mã của Diêm Tu cùng Hoành Vô Đạo đến đây, Nghiêm Tiếu trong lòng đại định, dù tình thế xấu đến mấy thì hắn cũng tin chắc mình có thể đợi được đến lúc hai tỷ đại quân tới cứu.

Được biết Miêu Nghị muốn quyết chiến một trận sau cùng với Thanh, Phật, Nghiêm Tiếu lại lo lắng đến an nguy của Miêu Nghị, bởi vì trước đó hắn vừa kiến thức qua vũ lực cường hãn của hai người Thanh, Phật, tuyệt đối là nhân vật có thể lấy thu cấp thượng tướng giữa vạn quân, huống hồ còn là hai người. Hắn biết rõ một khi Miêu Nghị xảy ra chuyện, có đánh thắng nhân mã Thanh Phật cũng vô dụng, bên này tuyệt đối sẽ chìm vào đại loạn, thế lực các phái hệ chẳng ai phục ai? Hiện nay chỉ có người khiến cho bọn họ thần phục là Miêu Nghị mới có thể trấn được!

- Hai vị huyền nữ, thực lực Thanh, Phật người phàm không thể ngăn nỗi, sợ là bệ hạ sẽ có nguy hiểm, hi vọng hai vị có thể tận nhanh chạy đi tương trợ.

Nghiêm Tiểu tâm tồn âu lo khẩn cầu hai vị Phượng tộc huyền nữ.

Hai người cũng không chối từ, đáp ứng tận nhanh chạy đi, giữ lại long phượng ở đây hiện trợ, một khi bên này có điều bất trắc, trận hình long phượng cũng có thể tận lượng yểm hộ Nghiêm Tiếu bỏ chạy.

Ngọc La Sát lĩnh một vạn để tự tinh nhuệ đi theo hộ tống, Hắc Thán vốn cũng muốn đi, nhưng bị hai vị huyền nữ cản lại, vì những người ở lại này ngoài hắn không ai biết cách chỉ huy những Minh Đương Lang đang hộ vệ trung quân...

Sau khi Miêu Nghị đợi đến lúc hội hợp với nhân mã do Thanh Nguyệt soái lĩnh mà đến, lập tức dẫn người lớn về, trên đường dùng Thiên Nhãn khóa định hành tung hai người Thanh, Phật.

Một hang hùng tâm tráng chí, ý đồ nhất thống thiên hạ.

Một hang phá phủ trầm chu (đập nồi dìm thuyền), muốn một trận quyết thắng thua.

Đại quân song phương đụng đầu nhau, đang đối mặt giữa tinh không.

Một phương gần bảy tỷ nhân mã được triển khai giữa tinh không, khí thế ngất trời.

Một phương một tỷ nhân mã bay trận trong tinh không, tuyệt không lùi bước.

Hai quần đối đầu, chủ soái song phương lộ diện tương kiến, tâm tình mỗi bên mỗi khác.

Miêu Nghị còn lờ mờ như được tình cảnh lúc mới gặp gỡ Thanh chủ lần đầu tại ngự viên, năm đó hắn thật không ngờ rằng sẽ có một ngày chính mình lại có tư cách đối đầu phân thắng thua với Thanh chủ, càng không ngờ được bản thân không ngờ có thể có cơ hội thay vào vị trí của Thanh chủ, nghĩ lại lúc trẻ chỉ cần một câu nói Thanh chủ liền có thể dồn mình vào lằn ranh sinh tử, chuyện xưa khổ sở giẫy dụa cầu sinh giống như vừa xảy ra hôm qua, chỉ sợ năm đó Thanh chủ cũng không ngờ được sẽ có một ngày này!

Phật chủ bấm bấm niệm châu trong tay, tử tế quan sát Miêu Nghị.

Mà Thanh chủ vừa thấy mặt Miêu Nghị liền lửa giận ngập tràn đầu óc, nhờ đến chính thể Hạ Hầu Thừa Vũ rơi vào trong tay đối phương, nhi tử Thanh Nguyên Tôn bị đối phương hãm hại, Chiên Như Ý và cả cốt nhục trong bụng cũng chết trong tay đối phương, khăng khăng đứa này là mình năm đó một tay đề bạt mà lên.

Đối với hắn mà nói, hắn cảm thấy chính bản thân đã dưỡng hổ thanh họa

Nhưng đối với Miêu Nghị mà nói, lại không cho rằng năm đó Thanh chủ chiếu cố mình cái gì, mọi thứ đều do chính hắn cẩn thận từng li từng tí vật lộn giành được.

Tóm lại đối với Thanh chủ thì là thù mới hận cũ, nhìn thấy Miêu Nghị như nhìn thấy tử thủ, tay chi đối phương, gầm lên:

- Nghịch tặc! Còn không mau mau chịu chết!

Miêu Nghị sảng giọng trả lời:

- Nhân tâm thiên hạ hương về đâu, cứ nhìn trước mắt là rõ, còn không mau mau bó tay chịu trói, miễn cho khỏi chết!

Nói rồi tiện tay rút ra Cửu Định kiếm.

Nhìn thấy Cửu Đinh kiếm, lại không khỏi nghĩ đến chuyên phụ tử bị người khiêu khích mà trở mặt thành thù, Thanh chủ rút kiếm rung giận:

- Có dám quyết một trận tử chiến với trẫm!

Miêu Nghị cười lạnh nói:

- Úng trung chi miết (ba ba trong hũ), cũng dám ngông cuồng?

Đại chiến chi chực bộc phát, ai ngờ trong tinh không đột nhiên truyền đến một tiếng chế nhạo, ngữ khí hờ hững bệ nghệ chúng sinh:

- Nói không sai, đều là ba ba trong hũ!

Chúng nhân nhất tề quay đầu nhìn lại, nhìn về hướng thanh âm theo pháp lực ba động mà đến, chỉ thấy một điểm đen từ nơi xa phiêu đãng mà tới.

Điểm đen tới gần bên này đột nhiên lật chuyển, thì ra là một tấm vai đen phiêu đãng trong tinh không, mặt trên có đương vẫn bằng kim tuyến chạy dọc đan vào nhau, chính xác mà nói thì là một chiếc áo cà sa màu đen. Nếu không có thanh âm truyền đến, chỉ sợ rất khó chú ý tới.

- Om Mani Padme Hum... (Um ma ni bát nỉ hồng...)

Một trận phạm âm truyền đến, thanh âm nghe không lớn, lại như hồng chung đại lữ chấn nhiếp tâm thần người khác.

Chỉ trong nháy mắt, không biết có bao nhiêu người tinh thần chìm vào trong hoảng hốt.

Ngay cả Miêu Nghị cũng tinh thần hơi hoảng, pháp nguyên thể nội bắn ra một cổ minh ba tràn khắp toàn thân, nháy mắt liền khôi phục thanh tỉnh.

Vừa khôi phục thanh tỉnh, Miêu Nghị không khỏi cả kinh, trong đầu lập tức nhớ tới một người, Yêu Tăng Nam Ba!

Một khắc này, Miêu Nghị thực đúng là âm thầm kêu khổ, Yêu Tăng xuất hiện vào lúc này, chẳng lẽ pháp lực đã khôi phục đỉnh phong năm đó? Nếu thật như thế, sợ là phiền toái to, đối phương đã dám xuất hiện tất nhiên là có chỗ để dựa vào.

Hắn nhớ Hạ Hầu Thác từng nói qua, Yêu Tăng phải qua vạn năm mới có thể trở lại đỉnh phong năm xưa, vạn năm còn không đến, tiềm ẩn nhiều năm như vậy, làm sao sẽ chạy ra đúng lúc này, chẳng lẽ đây là thời điểm mã lão yêu quái vẫn luôn chờ đợi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.