Long Tín từ trên trời giáng xuống, thân mặc một kiện áo choàng đỏ, long hành hổ bộ đi thẳng vào, sau người đi theo một đội nhân mã.
Dưới bậc thang đại điện nghi sự của vương phủ, hơn ngàn nam nữ bộ dạng lo âu căng thẳng đứng đó, Long Tín bước nhanh đi qua đám người, tới mặt trước nhất mới dừng chân lại.
Mặt trước nhất đơn độc đứng một người, không phải ai khác, chính là tiểu cữu tử (em vợ) của Quảng Lệnh Công, đệ đệ Cao Tử Huyên, Cao Tử Hồ.
Lúc này Cao Tử Hồ một mặt thảm đạm, cui thấp đầu, nhìn đôi giày bằng kim loại chầm chậm dưng ở trước ngươi.
Long Tín từ từ xoay người qua, vươn tay nắm chặt bộ râu mép của Cao Tử Hồ, thiếu chút trực tiếp lột xuống, kéo mặt đang cúi thấp của Cao Tử Hồ lên, cười gằn nói:
- Cao đại nhân, trùng hợp thế, chúng ta lại gặp mặt, sợ là năm đó ngươi không nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay đúng không? Kỳ thực năm đó ta cũng không ngờ.
Cao Tử Hồ hoảng sợ run run nói:
- Đại tướng quân, trước kia tiểu nhân có mắt như mù, nể mặt Quảng vương gia, ngài cứ coi ta như cái rắm là được.
Long Tín cười lạnh nói:
- Ta có cái rắm thối như ngươi ư?
Cao Tử Hồ chầm chậm cúi thấp ngươi, ngón tay Long Tín thả lỏng ra, mặc cho hắn quỳ dưới đất, từ trên cao nhìn xuống, bễ nghễ xem hắn.
- Đều là ta sai rồi, đại tướng quân tha mạng, đều là ta sai rồi, đại tướng quân tha mạng...
Cao Tử Hồ quỳ xuống không ngừng dập đầu, liên thanh xin tha, trán dập xuống đất phanh phanh vang dậy, có vẻ vô cùng ăn năn hối lỗi.
Long Tín cứ thế thờ ơ nhìn xuống, dần dần, mặt đất đã dàn giụa vết máu.
Đám nam nam nữ nữ bị áp tới hiện trường ở mặt sau đều bất nhẫn nhìn thẳng, trong lòng đầy thê lương, chưa từng ngờ tới lão gia vốn phong quang sẽ có một ngày như vậy, trước kia nếu có loại trường diện nay cũng là người khác quỳ ở trước mặt lão gia cầu khẩn, còn bọn họ thì đang ở một bên chế giễu, bây giờ lại không người có thể cười được đi ra, có một số nữ nhân đã che miệng khóc nức nở.
Long Tín đột nhiên vươn chân ra đáp về phía trước, đặt lên vị trí Cao Tử Hồ dập đầu, Cao Tử Hồ không thể không dừng lại, Long Tín lại dùng mũi chân hất cằm Cao Tử Hồ, lần nữa kéo mặt Cao Tử Hồ ngược lên, rồi lại đạp trên bả vai Cao Tử Hồ, giẫm trên vai hắn, lành lạnh hỏi:
- Nói, chuyện thế tự ta thế nào, rõ ràng rành mạch nói lại một lần?
Thân thể Cao Tử Hồ run lên, mắt đầy ve tuyệt vọng nhìn hắn, không mở miệng đáp lời, tựa hồ không dám nói.
Long Tín hơi cúi đầu bễ nghễ nói:
- Nói ra, ta cho người chết thống khoái, không nói, ta khiến người sống không bằng chết!
Cao Tử Hồ run lên, lại vẫn không dám mở miệng.
Long Tín một cước đã hắn lăn trên đất, chỉ vào quát:
- Ngàn đao phanh thay cho ta, lăng trì toàn bộ trên dưới Cao gia!
Nhân mã vây quanh lập tức vọt tới, như lang như hổ, đang muốn động thủ, không ít gia quyến Cao gia sợ đến kinh khiếu khóc rống lên.
- Dừng tay!
Một tiếng kiều quát đột nhiên vang lên.
Cao Tử Hồ đang ngã ở trên đất, nghe được tiếng này liền bị dọa đến hồn phi phách tán.
Long Tín nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy một tuyệt sắc phụ nhân cúi thấp đầu chậm rãi ngước mắt nhìn tới, trong mắt không giấu được vẻ hổ thẹn, dung mạo thực sự là tuyệt sắc trong tuyệt sắc, vũ mị tha thướt thậm chí còn hơn cả Quảng Vương Phi Mị nương.
Người này không phải ai khác, chính là thê tử bị bắt năm đó của Long Tín, tên gọi Hứa Chân Chân.
Sát na tuyệt sắc phụ nhân nay ngẩng đầu đối mặt với Long Tín, thân thể Long Tín đột nhiên run lên, trợn mắt há mồm, đầy vẻ khó mà tin tưởng.
Phó tướng bên cạnh Long Tín chú ý tới, giơ tay ra, để nhân mã động thủ tạm ngừng động tác.
- Ngươi... Ngươi không chết?
Long Tín khẽ run lên, đi về hướng phụ nhân kia, hỏi.
Trên mặt Hứa Chân Chân chợt hiện ý cười thản nhiên, lắc đầu nói:
- Ta tự biết mình có lỗi với ngươi, ngươi muốn chém muốn giết ta đều nhận, nhưng cầu ngươi bỏ qua hai nhi nữ này của ta.
Năm đó sau khi Long Tín giết Cao Nham, Cao Tử Hồ có thể nói là cày cuốc miệt mài, khiến cho không ít thê thiếp có bầu, nàng chính là một trong số đó, bây giờ hai nhi nữ nàng cũng đều lớn rồi.
- Nhi nữ?
Long Tín dần dần hồi thần lại, ngón tay chỉ hướng Cao Tử Hồ:
- Là của hắn?
Hứa Chân Chân không nói, gật gật đầu, tính là mặc nhận:
- Ân ân oán oán của chúng ta không liên quan tới chúng ta, cầu người cao giơ quý thủ.
Nói xong cũng quỳ xuống đất.
Long Tín có cảm giác như điên rồi, vung tay hơi run áo choàng, ngồi chồm hổm xuống, ở ngay trước mặt nàng, ngực gấp rút phập phồng, nỗ lực đè nén cuồng bạo trong lòng, ôn tồn hỏi:
- Chuyện gì? Rốt cuộc là chuyện gì? Ngươi không phải bị Chu Ngạo Lâm cướp đi ư? Làm sao sẽ cùng hắn?
Hứa Chân Chân cười thảm nói:
- Lúc đầu đúng là ta bị Chu Ngạo Lâm cướp đi, nhưng đến sau ngươi làm lớn chuyện, Chu Ngạo Lâm vì hủy diệt chứng cứ muốn giết ta, hắn lấy danh nghĩa đại lão xử trí ta, thực ra lại không giết, mà là an trí ta thành ám phòng, mai danh ẩn tính cho tới bây giờ.
Vừa nghe lời này, Cao Tử Hồ nhắm mắt lại, biết lần này triệt để xong rồi. Sự tình cũng đúng như lời Chân Chân kể, năm đó Long Tín làm lớn chuyển, ai cũng che không nổi, Chu Ngạo Lâm cũng sợ hãi, không ngờ Long Tín lại không biết điều như thế, bỏ mặc cả tiền đồ bạn thân cũng muốn sống chết đến cùng với hắn, mà Cao Tử Hồ lại mượn cớ giúp đỡ diệt khẩu, thực ra là ngấp nghé sắc đẹp của Hứa Chân Chân mới ngầm kim ốc tang kiều, giữ lại cho chính mình hưởng dụng, chỉ là không ngờ Quảng gia vì muốn hóa giải ân oán cùng Long Tín, đột nhiên giao ra trên dưới cả nhà hắn, hoàn toàn là trở tay không kịp toàn gia đều bị bắt lại, ngay cả cơ hội bảo chưa đều không cho, hắn cũng vừa mới biết Quảng gia sẽ đem mình giao cho Long Tín.
Long Tín vươn ra hai tay run rẩy trước mặt Hứa Chân Chân, hỏi:
- Vì sao? Vì sao không nghĩ cách liên hệ ta? Ta vì ngươi mà không tiếc hết thảy, ngươi hẳn cũng biết, nếu ta biết ngươi hạ lạc, nhất định sẽ không tiếc mọi gia cứu ngươi, vì sao tự cam đọa lạc?