- Nàng ngồi sau lưng ta đi! Các ngươi đuổi theo bọn họ, cần phải nhìn chằm chằm bọn họ, chớ để cho bọn họ chạy thoát, chờ ta giải quyết trên núi xong sẽ lập tức đi tìm các ngươi!
Bạch Tử Lương lập tức hạ lệnh. Bọn Bàng Đa lãnh mệnh chuyển hướng, nhanh chóng đuổi theo bọn Triệu Phi.
Lam Tố Tố phi thân sang ngồi sau lưng Bạch Tử Lương, vật cỡi của nàng lập tức phát ra tiếng hí thảm thiết, toàn thân bốc lửa cháy trụi, Phiên Vân Phúc Vũ Thú lập tức phóng tới hết tốc độ nhanh như điện chớp.
Quay đầu lại thấy quả nhiên Bạch Tử Lương đuổi theo Miêu Nghị trên núi, Tư Không Vô Úy nắm quyền đập vào bắp đùi của mình hừ lạnh một tiếng.
Mọi người đều nhìn thấu tình cảnh Miêu Nghị không ổn, chỉ sợ khó thoát khỏi kiếp nạn này. Nếu thật sự có biện pháp như hắn nói, vì sao không dùng đến từ sớm, lại mạo hiểm đơn độc tách rời mọi người như vậy…
- Mọi người không nên cô phụ hảo ý của Miêu huynh đệ!
Cổ Tam Chính trầm giọng cắn răng nói:
- Chỉ cần chúng ta có thể sống được, chưa chắc không có cơ hội báo thù cho hắn!
Tốc độ Phiên Vân Phúc Vũ Thú so với long câu thật sự là quá nhanh, mặc dù bọn Cổ Tam Chính đã trì hoãn cho Miêu Nghị chút thời gian, nhưng Miêu Nghị còn chưa chạy đến đỉnh núi, Bạch Tử Lương cũng đã đuổi gần tới.
Phía sau, vật cỡi Bát Giới không biết đâu mất, y và Không Trí đang cùng cỡi hươu trắng vó vàng chạy tới. Hiển nhiên là vì vừa rồi làm một chuyến dọc đường khiến cho trễ nãi thời gian, y hiềm long câu cước lực quá chậm, bèn quá giang vật cỡi Không Trí chạy đến trước một bước.
Bát Giới thấy đường đường đại biểu Vạn Yêu Thiên lại đuổi chết Miêu Nghị không thả, cảm thấy nhất định là trên người Miêu Nghị có vật gì tốt, kiên quyết không muốn bỏ qua.
Miêu Nghị cũng không nghĩ tới tốc độ Phiên Vân Phúc Vũ Thú nhanh đến trình độ như vậy, quay đầu lại liếc nhìn, phát hiện mình còn chưa tới đỉnh núi, đối phương cũng đã đuổi tới.
Cảm nhận được nhiệt độ trên núi, Bạch Tử Lương cũng âm thầm kinh hãi, không nghĩ tới Miêu Nghị cỡi long câu lại có thể chạy đến nơi đây. Đổi là y nếu không có Phiên Vân Phúc Vũ Thú, chỉ sợ cũng không chịu nổi.
Y lấy một cái ấn lớn màu đen ra cầm trên tay, sau đó ném ra ngoài, mang theo tiếng sấm gió giống như Trấn Sơn Chùy đột nhiên đập xuống đầu Miêu Nghị đang chạy thục mạng.
Miêu Nghị quay đầu nhìn lại giật mình kinh hãi, vung tay ném ra sáu tấm Khai Sơn Phù nhị phẩm, sáu đạo thanh quang bắn ra.
Ầm ầm ầm...
Một tràng tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, sáu tấm Khai Sơn Phù nhị phẩm chấn cho phương hướng công kích của ấn kia phải lệch đi, nhưng vẫn không thể hoàn toàn ngăn cản. Ấn kia đập mạnh xuống đất gần đó khiến cho đất đá tung bay, đất rung núi chuyển.
Miêu Nghị điều khiển long câu tiếp tục điên cuồng xông lên đỉnh núi, không phải nói cung điện của Liệt Hoàn ở chỗ này sao… Hắn có hơi phát điên, tại sao không nhìn thấy cái bóng một cung điện hay một động phủ nào cả!?
Ý nghĩ của Miêu Nghị rất đơn giản, chính là muốn xông vào cung điện hoặc động phủ Yêu Vương Liệt Hoàn tránh họa, tưởng Bạch Tử Lương cũng không dám đánh nhau bên trong cung điện của Yêu Vương Liệt Hoàn.
Bạch Tử Lương đuổi theo sau lộ vẻ lãnh khốc, dáng vẻ xem ngươi chạy đi đâu, ấn đen rời tay bay ra, lại mang tiếng sấm gió đập tới.
Thực lực của Miêu Nghị không có cách nào giao phong với đối phương, trên tay cũng không có pháp bảo công kích khoảng cách xa, thứ duy nhất có thể xuất thủ cũng chỉ có mấy tấm phù triện. Cũng chỉ có vật này có thể cố gắng giãy giụa một chút, lại hất tay bắn ra sáu tấm Khai Sơn Phù nhị phẩm.
Ùng ùng mấy tiếng, đại ấn công tới lại bị chấn lệch đi, đập sang bên cạnh khiến cho đất rung núi chuyển, đất đá lẫn hoa lửa tung bay, sóng xung kích lan tỏa.
Lúc này dù là trời sập đất nứt cũng được, Miêu Nghị bất chấp hết thảy, tiếp tục xông lên đỉnh núi.
Sau lưng lại vang lên tiếng sấm gió đại ấn đập tới, Miêu Nghị nhanh chóng lấy ra một xấp dày phù triện, xoay tay lại ném ra năm mươi tấm Khai Sơn Phù nhất phẩm, rậm rạp chằng chịt bắn về phía sau. Về phần Khai Sơn Phù nhị phẩm đã hao hết, lần này tới Tinh Tú Hải mang theo phù triện nhị phẩm tổng cộng cũng bất quá mười lăm tấm.
Lần này vừa ra tay, ngay cả Bạch Tử Lương cũng sợ hết hồn, nếu thật sự là năm mươi tấm Khai Sơn Phù nhị phẩm oanh tạc, sợ là pháp bảo mình lại phải tổn hao nhiều nguyên khí, lại phải tiêu hao thật nhiều yêu đan các loại bổ sung năng lượng. Sau khi thấy phù triện bắn tới phát ra bạch quang mới thở phào nhẹ nhõm, thì ra là phù triện nhất phẩm.
Giữa những tiếng nổ ầm ầm vang lên liên tiếp, Miêu Nghị lộ vẻ bi phẫn. Uy lực năm mươi tấm Khai Sơn Phù nhất phẩm nổ tung lại khó có thể lay chuyển đại ấn đập tới, chẳng qua là làm cho nó nhất thời dừng lại một chút trên không trung, tranh thủ cho hắn được một chút thời gian thoát thân mà thôi.
Dưới bóng đen đại ấn nhanh chóng đập tới, Miêu Nghị tránh không kịp liều mạng từ sau lưng long câu nhảy lên, vọt ra bên cạnh tránh né.
Thế nhưng đúng là vẫn còn chậm một chút, trong khoảnh khắc long câu bị ngọn lửa bao phủ mới vừa phát ra tiếng hí thảm thiết, Miêu Nghị đã bị đánh trúng trấn áp ở phía dưới kêu ầm một tiếng.
Hắn tránh né không kịp phun ra một ngụm máu tươi, nằm dưới đất lộ vẻ đau đớn. Một chân hắn đã bị một góc của đại ấn như ngọn núi đè lên, nhất định cái chân này đã bị phế kỹ tới mức không thể nào kỹ hơn được nữa.
Đây đã là vạn hạnh trong bất hạnh, nếu không phải năm mươi tấm Khai Sơn Phù nhất phẩm kia nổ tung làm chậm trễ tốc độ đại ấn một chút, cả người hắn đã thành thịt vụn.
Bạch Tử Lương thấy cuối cùng cũng thu thập được Miêu Nghị, mới vừa nở một nụ cười lạnh đang muốn xông tới gần sỉ nhục đối phương một trận, thình lình kinh ngạc.
Chỉ thấy Miêu Nghị không lộ vẻ do dự chút nào, bảo kiếm nơi tay vung lên chém xuống mang theo một luồng hàn quang, chặt đứt đùi mình đang kẹt dưới pháp bảo đối phương. Ngay sau đó liền lăn một vòng, lật người dậy, một chân lò cò điên cuồng tiếp tục xông lên đỉnh núi nhìn quanh quất.
Cảnh tượng này khiến cho Bạch Tử Lương cũng không khỏi không bội phục, phát hiện tên này thật sự là loại người cực kỳ quyết đoán, cơ hồ không hề suy nghĩ đã có thể chặt đứt chân mình, thật là dứt khoát, bất quá như vậy có ích gì?!
Không Trí cùng Bát Giới Theo ở phía sau xem náo nhiệt thấy cảnh tượng này cũng không biết nói gì. Bát Giới chậc chậc nói:
- Kẻ mà Bạch Tử Lương đuổi giết là ai, đối với bản thân mình cũng độc ác như vậy?
Chém đứt chân của mình có lẽ không có gì, mấu chốt là không hề suy nghĩ, đơn giản như thái rau, khiến cho người ta phải chấn động.
Miêu Nghị thật vất vả chạy đến đỉnh núi lại lọt vào tuyệt vọng, trước mắt chưa thấy đến cung điện của Liệt Hoàn, chỉ thấy được một thứ tương tự miệng núi lửa, ngọn lửa màu đỏ hồng đang cháy bừng bừng dưới vị trí sâu trăm thước. Thế lửa cực kỳ cổ quái, xoay tròn giống như xoáy nước.
Chẳng lẽ cung điện của Liệt Hoàn ở phía dưới trong biển lửa hay sao?