Phi Thiên

Chương 427-2: Vinh quang người còn sống (Hạ)



Yến Bắc Hồng trợn mắt há mồm nhìn về phía Miêu Nghị, truyền âm hỏi:

- Lão đệ, ngươi không lầm chứ, những thứ này là cho ta ư? Là lấy được từ trên người những người khác trong ‘vụ đó’ sao?

Miêu Nghị gật đầu một cái, đáp:

- Người bên cạnh đệ cũng có phần, mọi người chia đều, sao có thể thiếu phần huynh được. Bất quá là huynh không có mặt, không tiện chia cho huynh một ít số lẻ, khiến cho huynh bị thiệt thòi đôi chút…

Yến Bắc Hồng xấu hổ nói:

- Vậy làm sao được, ta không làm gì cả sao thể nhận của đệ nhiều đồ như vậy?! Nếu chỉ là một chút tâm ý ta cũng có thể nhận, nhưng chỗ này cũng không khỏi quá nhiều, trong lúc nhất thời ta không thể nào đếm xuể…

- Sao lại không làm gì, Yến Đại ca ở lại trận doanh Ma Quốc che chở cho đệ, cho đệ mượn tên của huynh làm chuyện này, chính là trợ giúp lớn nhất đối với đệ. Yến Đại ca vẫn luôn hào sảng, trở nên bà bà mụ mụ từ lúc nào vậy.

Miêu Nghị nói.

Yến Bắc Hồng ngẩn ra, chợt lắc đầu cười một tiếng, đeo bao lên người mình:

- Nếu đệ đã nói như vậy, ta sẽ không khách sáo.

Một con thuyền lớn neo ở cách bờ mười mấy thước, ba tên tu sĩ Tây Tú Tinh cung chắp tay đứng trên nóc thuyền nhìn nhân mã trên đảo đang hội tụ chạy tới.

Chín mươi chín người lục tục giục vật cỡi nhảy lên thuyền đáp xuống.

Sắc mặt của Bạch Tử Lương hết sức khó coi, nhân mã Yêu Quốc trừ sáu người bọn y có quyền miễn chiến ra, những yêu tu khác toàn quân chết hết. Y cũng không biết sau khi tới Tây Tú Tinh cung làm sao để đối mặt với vị mẫu thân Đại nhân vất vả cầu xin được cơ hội lần này cho mình.

Thật sự là bởi vì nhân mã Yêu Quốc hội tụ trên đảo này vốn đã ít, số người có thể chống chọi đến sau cùng lại càng ít hơn. Vì vậy tần số ra trận của bọn họ dày đặc, tu sĩ của năm nước khác càng nhắm vào bọn họ hạ thủ để chiếm tiện nghi, hậu quả có thể tưởng tượng được. Trước khi Kham Loạn hội kết thúc ba ngày, nhân mã Yêu Quốc trừ sáu người bọn họ ra cũng đã chết sạch.

Cũng không thể nói chết sạch toàn bộ, Bì Quân Tử và Đào Vĩnh Xuân cũng được coi là tu sĩ Yêu Quốc, chẳng qua là bây giờ Bạch Tử Lương còn chưa kịp nhớ ra, đợi đến khi phản ứng kịp chỉ sợ càng là tát tai đích đáng. Tu sĩ Yêu Quốc dưới tay y không cách nào sống sót, ngược lại ở dưới tay người khác lại sống tới sau cùng, chuyện này sẽ khiến cho y không có cách nào chịu được.

Vốn là Tiên Quốc của Nguyệt Dao cũng không tốt lành gì hơn Yêu Quốc, thế nhưng thình lình xuất hiện Miêu Nghị trấn thủ, đã giúp cho Nguyệt Dao rất nhiều. Chỉ có tu sĩ Tiên Quốc dám đi khiêu chiến người khác, người khác không dám khiêu chiến tu sĩ Tiên Quốc, điều này làm cho thủ hạ Nguyệt Dao đánh ít trận hơn các nước khác, càng về phía sau càng chiếm tiện nghi. Kết quả khiến cho Tiên Quốc đi sau mà về trước, giúp Tiên Quốc bảo vệ được nhiều tu sĩ sống sót trở về nhất.

Sáu nước phái tới ba mươi sáu người, bên Vân Phi Dương hao tổn một người còn lại ba mươi lăm, cộng thêm Tiên Quốc hai mươi ba người cũng đã chiếm năm mươi tám vị trí. Còn lại bốn mươi hai vị trí bởi vì cuối cùng còn chết một người, phe Yêu Quốc của Bạch Tử Lương không còn người nào, bốn nước còn lại chia nhau bốn mươi mốt vị trí, kết quả có thể tưởng tượng được, Tiên Quốc dẫn trước rất xa.

Nguyệt Dao lên thuyền được đám tùy tùng tiền hô hậu ủng tới thượng phòng nghỉ ngơi, thình lình dừng bước lại, quay đầu đưa mắt tìm kiếm. Rốt cục nàng bắt gặp Miêu Nghị đang đứng trên boong thuyền cùng với bọn Triệu Phi, Yến Bắc Hồng, ánh mắt lóe lên, nàng không thể không thừa nhận Miêu Nghị đã giúp mình rất nhiều trong Tinh Tú Hải Kham Loạn hội lần này.

Tiếp theo chính mắt nàng thấy Vân Phi Dương vui vẻ chen vào nắm cổ tay Miêu Nghị lôi đi, không khỏi nhướng mày, không hiểu vì sao người Ma Quốc lại thân cận với tên kia như vậy…

Tất cả thành viên lên thuyền, thuyền lớn khởi động, lần này không dùng long câu điều khiển, thuyền Tây Tú Tinh cung phái tới dùng pháp bảo điều khiển, tốc độ cực mau, cỡi gió lướt sóng nhanh chóng chạy đi.

Thật ra thì Tinh Tú Hải Kham Loạn hội còn hơn một tháng nữa mới có thể kết thúc, bất quá đối với Kham Loạn hội kéo dài xấp xỉ mười năm mà nói, kết thúc sớm một tháng không đáng kể gì, dù sao mọi người còn phải mất hai ba tháng chạy trở về.

-----------

Trong biển cả mênh mông có một dãy lục địa, đá ngầm lởm chởm cao trăm trượng bao xung quanh, giống như rừng mọc lên giữa biển cả mịt mờ, lại giống như răng nhọn trong miệng quái thú khổng lồ, khiến cho người ta có cảm giác nguy nga chấn nhiếp, nơi này chính là Tây Tú Tinh cung.

Đại đa số người trên thuyền đều chạy ra đứng ở đầu thuyền, đứng trên nóc thuyền, đứng trên boong thuyền, vẻ mặt kinh sợ ngắm nhìn vùng đất hoành tráng bao la trước mặt, ngay cả bọn Nguyệt Dao cũng là lần đầu tiên đặt chân tới Tây Tú Tinh cung.

Mà có thể lấy tu vi Thanh Liên lên bờ tới được Tây Tú Tinh cung cũng thật sự hết sức vinh quang, là một lời khen cho những người sống sót sau Tinh Tú Hải Kham Loạn hội. Sau khi trở về có thể tự hào nói với những tu sĩ khác, ta từng đi qua Tây Tú Tinh cung.

Tu sĩ thông thường nhất định sẽ kinh ngạc khen ngợi, Tây Tú Tinh cung chưa chắc đã hết sức xa hoa, hoặc như tiên cảnh nhân gian gì cả, nhưng đại đa số tu sĩ nghèo chỉ sợ cả đời chưa chắc đã có cơ hội liếc mắt nhìn. Bởi vì Tinh Tú Hải mịt mờ yêu nghiệt vô số, không có cách nào dễ dàng đến gần, đừng nói là tới được.

Thuyền lớn chậm rãi chạy vào trong miệng quái thú khổng lồ kia giống như tiến vào mê cung trên biển, xung quanh sóng vỗ vào đá ngầm lởm chởm tạo ra bọt sóng trắng xóa, vang lên những tiếng rào rào. Nước biển có màu sắc hoặc xanh biếc hoặc ngăm đen, thỉnh thoảng có lưng cá mập nổi lên quanh đi quẩn lại, hoặc có quái thú không biết tên thỉnh thoảng nhảy lên, trông rất kinh người, người phàm không có cách nào đến gần.

Chạy vào tuyệt địa, phía trước không còn đường nào có thể đi tiếp, thuyền lớn dừng lại, tu sĩ chấp pháp Tây Tú Tinh cung áp thuyền lệnh cho mọi người để vật cỡi ở lại trên thuyền, quãng đường còn lại phải leo lên vách núi.

Vách đá lởm chởm dựng đứng cao vút, mọi người ngẩng đầu nhìn lên chỉ thấy bên trên cao chót vót vô cùng hiểm trở, giống như đang bị nhốt trong thủy lao, trở thành ếch ngồi đáy giếng nhìn trời. Dưới nước thỉnh thoảng có xúc tua ghê rợn thò ra khuấy động xung quanh, hoặc có thể cảm giác được có thứ gì thỉnh thoảng đụng đáy thuyền.

Bọn Miêu Nghị quyết định mang theo vật cỡi bên mình, bỏ vào trong túi linh thú.

Theo đám người Nguyệt Dao dẫn đầu phi thân leo vách đá mà lên, những tu sĩ khác cũng từ trên thuyền lớn tung người lên, bám vào vách đá cheo leo hiểm trở, nhanh chóng leo lên.

Mọi người lục tục phi thân trên vách núi cao ngàn trượng chồm ra ngoài biển, sau khi lên tới đỉnh lại là một phong cảnh khác. Cây xanh thành rừng, phồn hoa như gấm, phía trước cổ mộc rậm rạp bao quanh một cung điện khổng lồ thâm trầm, đình đài lầu các giăng đầy, nguy nga mà hùng vĩ.

---------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.