- Hắn và nàng không thù không oán, chỉ là một chuyện nho nhỏ mà thôi, vì sao nàng lại muốn đưa hắn vào chỗ chết?
Cơ Mỹ Mi phản bác kịch liệt:
- Ta nói là sự thật, nếu không bị phát hiện, hắn chắc chắn mang vòng định vị kia đi. Đường Quân, Tây Tú Tinh cung còn chưa tới phiên ngươi càn rỡ!
- Cơ tiền bối, ta có thể làm chứng, một món trọng bảo Bạch Tử Lương bị hủy trong tay của Yến Bắc Hồng, nếu không Bạch Tử Lương không tới nỗi thua thảm như vậy.
Vân Phi Dương bên trận doanh Ma Quốc đột nhiên giơ giơ tay, lên tiếng dường như yếu ớt.
Mọi người kinh ngạc nhìn sang, nghĩ thầm không biết tiểu tử này muốn làm gì. Y nói lời này không thể nghi ngờ là chứng minh Cơ Mỹ Mi đang đả kích trả thù, quả thật là đang nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng.
Bạch Tử Lương trợn mắt nhìn chăm chú về phía Vân Phi Dương, Vân Phi Dương ngược lại nhìn y cười hắc hắc, dường như đang nói ta không sợ ngươi.
Cơ Mỹ Mi quay đầu lại gằn giọng nói:
- Vân Quảng, coi chừng cái miệng thối của con trai ngươi!
Vân Quảng lướt nhìn thân hình kiều diễm của nàng mấy lượt, vô cùng nể mặt giơ tay lên vỗ đầu con mình đánh bốp, khiến cho Vân Phi Dương choáng váng đầu óc, suýt chút nữa ngã lăn ra, gằn giọng nói:
- Nhãi con chết tiệt này, không biết lớn nhỏ, chỗ người lớn nói chuyện ngươi có thể xen vào sao?
Vân Phi Dương buồn bã quay đầu lại, truyền âm nói:
- Khoảnh khắc sau cùng của Kham Loạn hội, con và Hắc Vô Nhai đánh nhau, tình thế cấp bách trước mắt, nhờ tên Yến Bắc Hồng này xuất thủ tương trợ, Ma Quốc ta mới không thua thiệt. Đây chính là chuyện thật nhiều người đều thấy, chẳng lẽ cha bảo con làm rùa đen rút đầu không hay không biết gì cả, sau này con còn mặt mũi nào nhìn người khác nữa?
Có chuyện này sao! Vân Quảng sửng sốt, chợt tằng hắng một cái chỉ Cơ Mỹ Mi đổi lời nói với Vân Phi Dương:
- Sau này rất có thể lão tử ta sẽ cưới nàng làm tiểu thiếp, sau này cũng là người một nhà, không tới phiên con nói hươu nói vượn, còn không mau gọi Cơ di!
Chuyện này hết sức bất ngờ, không ít người không biết nói gì, Vân Phi Dương có vẻ sững sờ, nói:
- Thật hay giả?
Hắc Vân không nhịn được phá lên cười, bất quá phát hiện con trai ở bên cạnh, mình đã đánh mất vẻ trang trọng, vội vàng thu nụ cười dâm đãng lại.
Cơ Mỹ Mi nhất thời giận đến toàn thân phát run, Vân Quảng này cũng quá kiêu ngạo rồi, bình thường nói đùa một chút cũng không sao, hôm nay lại trêu đùa mình ngay trước mặt con trai mình, bảo nàng và Bạch Tử Lương làm sao chịu được.
Vân Quảng ngạo nghễ liếc một cái, vung tay lên, năm ngón tay chộp hờ, Bạch Tử Lương nhảy tới lập tức dừng lại giữa không trung, hai bên hoàn toàn không phải là đối thủ cùng một cấp bậc.
Năm ngón tay Vân Quảng khẽ bóp một cái, Bạch Tử Lương lơ lửng trên không trung lập tức lộ vẻ đau đớn, Vân Quảng hừ lạnh nói:
- Không biết lớn nhỏ, dám động thủ với ta, ta thấy ngươi chán sống rồi!
- Vân Quảng, ngươi dám!
Cơ Mỹ Mi nóng nảy, chỉ sợ Vân Quảng hạ sát thủ với con trai mình, lập tức vọt tới công kích.
Vân Quảng khinh thường, một tay vẫn giữ lấy chế trụ Bạch Tử Lương, tay kia nhanh như ảo ảnh, nhanh chóng giao phong cùng Cơ Mỹ Mi, trong đại điện trong nháy mắt cuồng phong thổi loạn, những tiếng nổ ầm ầm vang lên liên tiếp.
- Hừ!
Một tiếng hừ lạnh không giận mà oai đột nhiên dõng dạc vang vọng toàn bộ Tây Tú Tinh cung, khiến cho người nghe thấy đau màng nhĩ, tâm thân chấn động.
Vân Quảng mặt liền biến sắc, nhanh chóng thu tay lại, để rơi Bạch Tử Lương. Cơ Mỹ Mi cũng không dám làm loạn, lắc mình đỡ Bạch Tử Lương.
- Lão tặc Vân Quảng, ngày khác ta phải giết ngươi!
Bạch Tử Lương chỉ Vân Quảng gằn giọng quát, Tinh Tú Hải Kham Loạn hội thất lợi y cũng có thể chịu được, mẫu thân bị trêu đùa trước mặt mọi người lại làm y thật sự không cách nào chịu đựng, chỉ hận mình kém cỏi bất tài.
Cơ Mỹ Mi lôi kéo con trai về phía sau, bảo y không nên nói nữa, bàn về tu vi hai mẹ con lên một lượt cũng không phải là đối thủ của Vân Quảng, cần gì phải chịu thiệt thòi trước mắt. Huống chi ngay cả chủ nhân Tây Tú Tinh cung cũng đã lên tiếng, nơi này không phải là địa phương bọn họ có thể càn rỡ.
Ban đầu Cơ Mỹ Mi không vâng lời Yêu Thánh Cơ Hoan, không nghe lời của phụ thân không cho nàng gả cho phụ thân Bạch Tử Lương, Cơ Hoan đã báo cho nàng biết, sau này đừng hối hận.
Cơ Mỹ Mi vẫn nhớ rõ lúc ấy mình đáp lại phụ thân thế nào, nàng lớn tiếng nói: con vĩnh viễn sẽ không hối hận!
Ngay sau đó phụ thân hừ lạnh: không biết trời cao đất rộng, xem ra là ta đã cưng chiều khiến cho con hư hỏng. Làm yêu cũng vậy, làm người cũng vậy, luôn luôn phải trả giá rất lớn vì tính điêu ngoa của mình. Sau này con đừng hận ta, bởi vì con tự chọn đường đi của mình, ta chỉ có thể chăm sóc cho người nào đi theo con đường của ta!
Từ xưa tới nay cô nhi quả mẫu vốn dễ dàng bị người khi hiếp, Cơ Mỹ Mi đã trải qua khuất nhục nếu nói một chút cũng không hối hận là giả.
Từ một Công chúa cao cao tại thượng biến thành cô nhi quả mẫu, rất nhiều quyền lợi và tài nguyên không có, đây chính là hậu quả không vâng lời phụ thân. Thế nhưng có một số việc đã xảy ra, hối hận cũng vô dụng, chỉ có thể làm bộ kiên cường.
Bất quá nói đi thì nói lại, có vài thời điểm có một số việc thường thường là tự rước lấy nhục vào thân. Nếu nàng không lên tiếng bỏ đá xuống giếng với Miêu Nghị cũng sẽ không có chuyện trước mắt này, nếu nàng không ép con trai tới Tinh Tú Hải Kham Loạn hội, hẳn cũng sẽ không xảy ra chuyện gì.
Vân Quảng kéo con trai mình trở lại, cũng không muốn chọc giận chủ nhân Tây Tú Tinh cung, lộ vẻ châm chọc nói:
- Ta đây đã nghe biết bao nhiêu lời còn ngông cuồng hơn cả những lời này, cõi đời này có rất nhiều kẻ thích buông lời khoác lác ngông cuồng, nhưng có mấy kẻ như vậy có thể có được tiền đồ, cần gì để ý tới y!
Vị tu sĩ trấn giữ thiên điện kia lên tiếng nói:
- Các ngươi làm loạn xong chưa?
Hai bên đều không lên tiếng.
Những tu sĩ tham dự khác không khỏi len lén nhìn nhau, hôm nay coi như là kiến thức những người cao cao tại thượng này có tính tình thế nào.
Người nọ đi tới bên người Miêu Nghị, đưa tay nắm lấy vòng định vị trên cổ tay Thích Tú Hồng, chỉ thấy vòng định vị trong nháy mắt lóe lên kim quang mở rộng, dễ dàng tháo xuống khỏi cổ tay Thích Tú Hồng. Y thuận tay ném cho tên còn lại, cũng hất đầu về phía Miêu Nghị ra hiệu:
- Chiếc vòng định vị này tính cho hắn.
Một câu nói kết thúc tranh chấp, vì vậy ‘Yến Bắc Hồng’ trở thành hạng thứ mười ba duy nhất, tập thể những người khác rơi xuống hạng thứ mười bốn.
Bọn Triệu Phi đều âm thầm thở phào nhẹ nhõm vì Miêu Nghị, đồng thời nhìn Miêu Nghị yên lặng thu hồi thi thể Thích Tú Hồng, đều thở dài trong lòng một tiếng.