Phi Thiên

Chương 435-1: Vạn Niên Băng Cúc (Thượng)



Ai ngờ lão đầu rất thành thật nói:

- Ai bảo chính các ngươi không cẩn thận, sáng sớm cãi nhau ỏm tỏi ở chỗ này, cho dù là tai lão đầu ta kém nhưng muốn không nghe thấy cũng khó. Ta nói rõ ràng, ta không phải cố ý nghe lén, ta thường quét sân ở chỗ này, là trong lúc vô tình bắt gặp... Ngươi dùng ánh mắt nhìn lén lén lút lút chung quanh như vậy để làm gì?

Lão đầu dừng động tác trong tay lại, chống chổi nói:

- Ngươi sẽ không nghĩ tới chuyện giết người diệt khẩu đó chứ? Ta cảnh cáo ngươi, ngươi không phải đối thủ của ta, đừng coi thường ta chỉ là lão đầu tử quét sân, tu vi ta cao hơn cảnh giới Thanh Liên, ngươi hãy cân nhắc cho kỹ!

Lão đầu này thật đúng là thành thật, cái gì cũng nói ra rõ ràng, còn cân nhắc cái rắm, cao hơn cảnh giới Thanh Liên đó không phải là ít nhất đã đạt cảnh giới Hồng Liên sao?!

Miêu Nghị đang quan sát xung quanh xem có người hay không, nghe vậy cơ mặt giật giật. Hắn thật sự có ý tưởng này, pháp lực đã xông vào nhẫn trữ vật, chuẩn bị gọi ra Huyền Âm Bảo Kính đánh lén, đối phương cảnh cáo như vậy đã làm cho hắn bỏ đi ý niệm.

Hắn nhanh chóng làm bộ như không có chuyện gì xảy ra nói:

- Lão tiền bối nói đùa, ai dám động thủ đả thương người ở Tây Tú Tinh cung.

- Dối trá như vậy làm gì, không phải là muốn cưỡng bách cô nương xinh đẹp kia làm nữ nhân ngươi thôi sao, thoải mái nói ra có gì phải sợ, tình yêu nam nữ cũng không phải là chuyện gì phải giấu giếm người khác. Nữ nhân thôi mà, nam nhân không có bản lãnh còn tìm được, nam nhân có bản lãnh có quyền chọn người xinh đẹp, có gì mà xấu hổ.

Lão đầu ra vẻ không hiểu lắc đầu một cái, tiếp tục vừa quét sân vừa nói:

- Ta biết người trẻ tuổi các ngươi thích giữ thể diện, ngươi yên tâm, ta chính là bị người khi dễ tới nỗi không ngóc đầu lên được, chỉ có thể ngoan ngoãn làm lão đầu tử quét sân ở chỗ này, sẽ không nói lung tung chuyện của ngươi làm gì. Nói ra không có ích gì cho ta, cần gì phải lắm mồm lắm miệng.

Lão nói như vậy, Miêu Nghị suy nghĩ một chút thấy cũng phải, cho dù là uy danh Tây Tú Tinh cung hiển hách thế nào đi nữa, người làm việc vặt bất kể lưu lạc tới chỗ nào quét sân nhất định là không được người ta coi trọng. Mình và lão không thù không oán, lão cũng không cần thiết đối phó mình, tức thì cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn trước.

Miêu Nghị theo ở phía sau hỏi:

- Trước nay lão tiền bối vẫn quét sân ở Tây Tú Tinh cung ư?

- Ừm, quét biết bao nhiêu năm, không có bản lãnh cũng chỉ có thể trốn ở chỗ này quét sân mà thôi.

- Xin hỏi lão tiền bối tôn tính đại danh?

- Bèo nước gặp nhau, ta quét sân của ta, ngươi lo tiền đồ của ngươi, hỏi thăm rõ ràng như vậy làm gì? Ngươi đi rồi, sau này có cơ hội tới nơi này nữa hay không còn là một vấn đề, muốn lập giao tình với ta cũng vô dụng! Chẳng lẽ là muốn trở về hỏi thăm một chút chi tiết về ta, suy nghĩ thêm có nên giết người diệt khẩu hay không?

- Lão tiền bối nói đi đâu vậy, bèo nước gặp nhau cũng được, có thể gặp lại chính là duyên phận...

- Đừng nói những thứ vô dụng kia, ta nói vì sao người trẻ tuổi ngươi không có chút ánh mắt nào vậy? Ngươi tuổi còn quá trẻ cố ý chắp tay nhìn lão đầu tử ta quét sân mà không nhúc nhích, còn nói duyên phận cái rắm, ngươi không thể bớt giả dối, thực tế hơn một chút được sao?

Ặc... Miêu Nghị ngẩn ra, chẳng lẽ lão này muốn mình quét sân giúp lão hay sao???

Không ra ngoài dự liệu, quả nhiên lão đưa chổi cầm trong tay ra trước mặt Miêu Nghị.

Cái này... Miêu Nghị chần chờ nói:

- Lão tiền bối, chẳng lẽ lão muốn tại hạ quét sân giúp lão ư?

- Chớ giả bộ hồ đồ!

Lão đầu lạnh nhạt nói:

- Mặc dù ta không cần thiết nói loạn chuyện của ngươi với người của Tây Tú Tinh cung, nhưng nơi này chỉ có bọn người ngoài các ngươi tới, nếu ngươi làm cho lão đầu tử ta khó chịu, ta sẽ không ngại nói ra…

Miêu Nghị không biết nói gì, trong bụng mắng thầm đây rõ ràng là nhân cơ hội uy hiếp, nhân phẩm của lão đầu đáng để nghi ngờ, bất quá ngoài mặt vẫn cười khan nói:

- Lão tiền bối, ta không phải có ý này, chẳng qua ta là người ngoài, quét sân ở chỗ này không thích hợp lắm…

- Có gì không thích hợp, ngươi đừng coi thường ta chỉ có thể nấp ở Tây Tú Tinh cung quét sân, không biết chổi của ta là do Vạn Niên Băng Cúc bện lại mà thành, người của Tây Tú Tinh cung đều biết. Ngươi cầm chổi này quét sân, bọn họ thấy được cũng sẽ không nói gì.

Lão đầu không cho là đúng, nhét chổi vào tay hắn.

Nghe lão nói như thế, Miêu Nghị lập tức nhận chổi, vừa cầm vào tay phát hiện lạnh như băng thấu xương. Hắn cân nhắc thử, phát hiện một cây chổi nho nhỏ lại nặng tới ngàn cân, cứng rắn như sắt, dùng chổi này quét sân hẳn sẽ quét sạch hết thảy ba thước cỏ trên sân không còn cọng nào.

Hắn nhanh chóng quay đầu lại nhìn xuống, phát hiện địa phương lão đầu quét qua mới vừa rồi, lớp cỏ xanh biếc trên mặt đất không hề thương tổn chút nào. Từ đó có thể thấy công phu quét của lão khống chế chổi cực cao, không hổ là đặc biệt quét sân ở chỗ này.

- Không cần quét chỗ nào khác, chỉ cần quét qua khoảng sân đầy cỏ màu xanh lá này. Nhớ không thể dùng phương thức khác quét, chỉ có thể dùng chổi Vạn Niên Băng Cúc này, phải quét qua một lần tất cả những nơi chưa quét.

Miêu Nghị nghe kỳ lạ, bèn hỏi:

- Tại sao phải dùng chổi này, chẳng lẽ có gì đó đặc biệt hay sao?

- Ngươi quản nhiều như vậy làm gì, ta bảo thì ngươi cứ quét đi! Ta cho ngươi biết, không cho ngươi dùng mánh khóe gian lận, nếu không dùng chổi này quét qua một lần, cỏ này bị ánh mặt trời chiếu rọi hai ngày chắc chắn sẽ khô héo. Còn nữa, không được làm tổn thương cỏ, cỏ bị tổn thương ắt cũng sẽ khô héo. Ta cảnh cáo ngươi, nếu làm hư bãi cỏ này đừng trách ta mang lời ngươi nói với cô nương xinh đẹp kia cho tất cả mọi người đều biết!

Lão đầu nói vừa dứt câu, xoay người chắp tay rời đi.

Miêu Nghị nhất thời dở khóc dở cười, không hiểu đây là chuyện gì, bỗng dưng chạy tới Tây Tú Tinh cung quét sân. Thế nhưng bị người ta nắm điểm yếu không quét thì không được, hắn ngắm nghía chổi trong tay, nghĩ tới một chuyện, lập tức kêu lên:

- Lão tiền bối, sau khi quét xong, ta biết đi đâu trả lại cho ngài cây chổi trân quý này?

Lão đầu cũng không quay đầu lại nói:

- Cứ vứt ở đây là được, chỉ sợ đám người ngoài như các ngươi lấy đi, chỗ này không ai dám lấy nó cả.

Miêu Nghị không lời đưa tiễn, quay đầu lại nhìn bãi cỏ lớn trong rừng này, thật ra cũng không phải quá lớn, quét thì quét vậy. Làm sớm thì xong sớm, hắn cũng không suy nghĩ gì nhiều, tức thì khống chế chổi trên tay nặng đến ngàn cân thử quét.

- Cho dù là Mục Phàm Quân cũng quyết không tha... Xới tung cả Thiên Ngoại Thiên lên… Ngày ta làm mưa làm gió tất sẽ bắt nàng làm nữ nhân của ta...

Lão đầu chắp tay đi xa tự nói một mình lẩm bẩm mấy câu, khẽ cười nói:

- Người trẻ tuổi thật sự có vẻ thú vị.

---------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.