Phi Thiên

Chương 442-2: Tin vui (Hạ)



Hiện tại Miêu Nghị đang trên đường về, suy đoán hai tháng sau là có thể trở lại Trấn Hải sơn.

Có thể thông qua chữ viết nội dung tin tức nhìn ra tựa hồ tâm trạng Lâm Bình Bình cũng rất kích động. Nàng cũng nhận được tin tức Thiên nhi cùng Tuyết nhi truyền đến, trải qua dò xét mới biết Miêu Nghị cũng đi Tinh Tú Hải Kham Loạn hội. An nguy Miêu Nghị quan hệ đến tiền trình nàng, tự nhiên nàng cũng khẩn trương, hôm nay biết được Miêu Nghị trở về, trình độ hưng phấn không thua gì những người khác.

Hai tay Diêm Tu run rẩy, kích động nói:

- Hạng mười! Hạng mười! Không ngờ rằng Đại nhân lại lấy được hạng mười Tinh Tú Hải Kham Loạn hội!

Lần Kham Loạn hội này bởi vì người của Lục Thánh nhúng tay, chỉ công bố hạng mà không công bố số vòng định vị đạt được như những lần Kham Loạn hội trước. Thật sự là sợ công bố ra ảnh hưởng uy tín Lục Thánh, bởi vì lần Kham Loạn hội này không giống Kham Loạn hội bình thường, mà giống như loạn của Lục Thánh.

Và như vậy, hạng mười của Miêu Nghị khiến cho người ta tưởng rằng vô cùng lợi hại.

Tuyết nhi lộ vẻ kiêu ngạo nói:

- Bằng năng lực Đại nhân lấy được hạng mười không có gì là kỳ quái!

Thiên nhi nghiêng đầu liếc nhìn bên ngoài viện, cười lạnh nói:

- Ta cũng muốn xem thử sau khi Đại nhân trở lại những người đó còn có thể gây ra chuyện gì không.

- Sau khi Đại nhân trở về, e rằng bọn họ không dám thở mạnh.

Tuyết nhi suy nghĩ một chút cũng cảm thấy hả giận, nàng cũng biết Miêu Nghị không phải là hạng người lòng dạ hiền lành gì.

Nhận được tin tức Miêu Nghị còn sống trở về, cả bọn như dỡ bỏ được tảng đá lớn đè nặng trong lòng, dường như trong nháy mắt đã tìm được chỗ dựa vững chắc. Bọn họ tin tưởng vấn đề khó khăn mà mình đối mặt chỉ chờ tới lúc Miêu Nghị trở lại, hết thảy sẽ được giải quyết dễ dàng, những người đó không phải là đối thủ của Miêu Nghị.

Diêm Tu cầm ngọc điệp trong tay quan sát nhiều lần, vuốt râu tặc lưỡi không dứt. Thật sự lão không có cách nào tin được bằng vào tu vi Miêu Nghị chẳng những có thể sống trở về, còn có thể đạt được hạng mười Tinh Tú Hải Kham Loạn hội. Hiện tại có thể nói là lão bội phục Miêu Nghị năm vóc sát đất, phát hiện Miêu Nghị thật đúng là có thể làm được chuyện mà người khác không làm được.

Sau đó, ba người hưng phấn không thôi phát hiện tâm trạng Hồng Tụ và Hồng Phất có hơi xuống thấp. Sau khi Thiên nhi chú ý tới, đoán được tâm tư của hai người, hiển nhiên là đang lo âu cho chủ nhân các nàng Yến Bắc Hồng, lập tức tiến lên nắm lấy tay của hai người khuyên lơn:

- Hai vị tỷ tỷ yên tâm, nếu Đại nhân có thể trở về, chắc chắn sẽ không bất kể Yến Đại nhân, nói không chừng hai người là kết bạn trở về.

Hai người miễn cưỡng cười vui gật đầu một cái, đều biết lý do Thiên nhi có hơi gượng gạo, là đang an ủi hai người bọn họ. Nào có đạo lý Miêu Nghị trở về Đại nhân mình cũng có thể sống sót trở về, Tinh Tú Hải lớn như vậy, hai người có thể chạm mặt hay không cũng không biết được.

Tuyết nhi cùng Diêm Tu cũng bừng tỉnh ngộ, nãy giờ chỉ lo vui vẻ vì Miêu Nghị trở về mà quên mất hai nàng, tức thì cũng tiến lên trấn an một trận...

-----------

Năm ngày sau, một người cỡi ngựa chay như bay đến Trấn Hải sơn, sau khi thông báo tiến vào lại chạy thẳng tới biệt viện, người tới không ai xa lạ, chính là Văn Phương thương hội Nam Tuyên thành.

Nữ nhân này biết địa vị mình ở thương hội thấp, có một số chuyện tốt không tới phiên nàng, sau khi biết được Miêu Nghị đi Tinh Tú Hải, không vì Miêu Nghị có thể không về được mà đoạn tuyệt lui tới với Thiên nhi, Tuyết nhi. Nàng biết có những chuyện thêu hoa trên gấm không có tác dụng gì, đưa than sưởi ấm ngày rét lạnh mới có thể kéo gần quan hệ. Dù sao chẳng qua là khổ cực chạy tới chạy lui một chút cũng không tổn thất gì, tuổi nàng còn trẻ chịu chút khổ không đáng kể gì, vẫn tốt hơn sau này một đống tuổi trên đầu bị đám người trẻ tuổi quát mắng sai khiến.

Lúc Tinh Tú Hải Kham Loạn hội sắp kết thúc, nàng cũng thông qua thương hội hỏi thăm kết quả Kham Loạn hội. Vừa biết được tin Miêu Nghị còn sống trở về, nàng vui mừng vô kể, lập tức ngựa không ngừng vó chạy tới báo tin vui. Nàng thầm cảm thấy may mắn công sức mình bỏ ra không uổng phí, nàng biết cơ hội của mình thật sự đã tới. Không cần phải nói tới giá trị của người còn sống từ Tinh Tú Hải Kham Loạn hội trở về, bao nhiêu năm qua nàng lôi kéo quan hệ với Thiên nhi và Tuyết nhi, sau khi Miêu Nghị trở về nếu còn không chiếu cố việc làm ăn của nàng, vậy cũng khó mà nói được.

Dọc trên đường đi mấy lần thiếu chút nữa Văn Phương bật cười, cơ hội địa vị nàng gia tăng ở thương hội đã tới.

Đi tới cửa biệt viện, bỏ lại vật cỡi bất kể, Văn Phương xông thẳng vào trong, vừa thấy bốn nàng Thiên nhi và Tuyết nhi không kịp chờ đợi đã kêu la:

- Tin tức tốt, tin tức tốt, nói cho các ngươi biết một tin tức tốt...

Thấy Thiên nhi, Tuyết nhi đang vui vẻ cười tủm tỉm nhìn mình, không khỏi sửng sốt, suy nghĩ thoáng qua một chút bèn thử hỏi

- Các ngươi đã biết cái gì rồi sao?

Hai nàng cười gật đầu, Văn Phương lại hơi lộ vẻ nghi ngờ hỏi:

- Các ngươi biết tin tức Đại ca trở về rồi ư?

Hai nàng vừa cười vừa gật đầu nói:

- Đã biết từ năm ngày trước.

Văn Phương lập tức xoay người đi tới cạnh ghế đặt mông ngồi xuống, có vẻ mất hứng nói:

- Chạy một mạch không ngừng tới đây báo tin mừng, thì ra các ngươi đã biết, uổng công ta chạy một chuyến… Không đúng, tin này cũng không được truyền ra ở đô thành, quan phương cũng không có công bố chính thức, ta thông qua đường dây nội bộ thương hội Tiên Quốc mới biết được, vì sao các ngươi biết sớm hơn ta?!

Hai nàng cười mà không nói, không tiện tiết lộ đường dây Lâm Bình Bình kia, nghĩ thầm Lâm Bình Bình cũng là thông qua nội bộ đường dây thương hội Tiên Quốc biết được. Người ta ở đô thành, sau khi nhận được tin tức lập tức dùng linh thứu đưa tin tới, tự nhiên chúng ta biết sớm hơn ngươi.

Văn Phương đột nhiên lại nhảy dựng lên, kéo tay hai nàng làm nũng:

- Hai vị tẩu tẩu, tiểu muội cũng sống không dễ dàng gì, sau khi Đại ca trở lại các ngươi phải nói lời bên gối giúp tiểu muội thật nhiều mới được, thế nào cũng phải bảo Đại ca chiếu cố việc làm ăn của tiểu muội một chút. Làm ăn với ai cũng là làm, chiếu cố tiểu muội mình cũng là chuyện hợp tình hợp lý tình, nhưng không thể nhìn tiểu muội đáng thương bất kể. Nếu thật sự bất kể tiểu muội, tiểu muội sẽ ăn vạ ở nơi này không đi đâu hết.

Hai nàng biết rốt cục giữa nàng và Miêu Nghị đã xảy ra chuyện gì, thuần túy là ỷ lại Miêu Nghị, bất quá mười năm qua Văn Phương cũng làm cho hai người không có lời gì để nói.

- Không đi thì không đi!

Tuyết nhi vuốt mũi của nàng, làm mặt quỷ nói:

- Dứt khoát ở lại làm ấm giường cho Đại nhân là được, bảo đảm đến lúc đó Đại nhân làm ăn gì cũng cho muội hết.

Khuôn mặt Văn Phương đỏ lên, liếc xéo nói:

- Chớ làm muội ghê tởm, muội không chịu chen lên một giường với các người đâu…

---------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.