Phi Thiên

Chương 457: Mật ít ruồi nhiều



Miêu Nghị đưa tay nhẹ nhàng đẩy hộp quà trở lại, cười nói:

- Ta có thể xem Nhậm huynh như bằng hữu, lễ vật xin miễn cho. Không giấu giếm Nhậm huynh, ta và La huynh là chỗ quen biết cũ, trước khi đi Tinh Tú Hải chúng ta đã biết nhau, hôm nay cũng là La huynh đi ra ngoài ngoài thành mười dặm nghênh tiếp.

Ý tứ trong lời nói đã hết sức rõ ràng, rõ ràng đang nói nếu như muốn làm ăn mua bán gì, chắc chắn ta sẽ chiếu cố bạn cũ.

La Bình bên cạnh trong lòng đại định, mỉm cười nhìn đồng nghiệp trước mắt, trong ánh mắt lại toát ra vẻ khoái chí.

Vẻ mặt Nhậm Huyền Minh cứng đờ, miễn cưỡng cười vui nói:

- Thì ra là như vậy, vậy thật đúng là Nhậm mỗ tới đường đột, bất quá không quan hệ, mua bán không thành nhân nghĩa tại, xin hãy nhận lấy chút tâm ý này.

Dứt lời lại đẩy hộp quà tới.

Từ chối người ta rồi, đâu còn có ý thu đồ của người ta, Miêu Nghị không chịu thu, lại từ chối trả về.

Vốn Nhậm Huyền Minh chỉ là khách sáo một chút, rốt cục cũng không kiên trì nữa. Thấy không thể nào cướp được vị khách này vào tay, sau khi khách sáo nói không quấy rầy tửu hứng mọi người bèn cáo từ. Cũng không có nhắc lại chuyện ngày mai thiết yến khoản đãi, kết quả như thế nào mọi người đều biết rõ ràng trong lòng.

Đưa mắt nhìn đối phương rời đi, Miêu Nghị ít nhiều có vẻ kỳ quái hỏi:

- Y không quen biết ta, vì sao biết ta tới?

Hắn có hơi nghi ngờ không biết có phải là do Lâm Bình Bình tiết lộ tin tức hôm nay hắn tới hay không. Nếu quả thật là Lâm Bình Bình tuyên dương khắp nơi lung tung, vậy hắn thật sự phải suy tính lại xem còn có thể trọng dụng Lâm Bình Bình hay không.

La Bình cười lạnh nói:

- Không cần phải nói, nhất định là y thăm dò tin tức từ người kinh doanh chỗ này.

Miêu Nghị suy nghĩ một chút cũng phải, mặc dù trạch viện đã thuê từ trước, thế nhưng vào ở nơi này vẫn phải đăng ký tên thật. Dù sao đây cũng là địa phương nằm dưới chân Quân Sứ, sẽ không cho người ngoài dính vào, bất quá vẫn cau mày hỏi:

- Chẳng lẽ nơi này cũng tùy ý tiết lộ tin tức khách nhân sao?

- Miêu huynh không cần nghĩ nhiều, nơi này cũng là sản nghiệp thương hội, chỉ có nhân viên nội bộ chú ý nên biết mà thôi, sẽ không tiết lộ lung tung ra ngoài.

La Bình giải thích một câu, chợt lại nhắc nhở:

- Bất quá vẫn xin khuyên Miêu huynh một câu, tên Nhậm Huyền Minh này làm ăn thích dùng thủ đoạn bàng môn tà đạo, nên cố gắng ít tiếp xúc là hơn.

Nói thế Miêu Nghị hiểu là La Bình lo lắng đối phương đoạt mối làm ăn, trong giọng nói lộ ra vẻ nhạo báng:

- Tựa hồ La huynh không thích vị Nhậm Huyền Minh này lắm…

La Bình ngẩn ra, lắc đầu cười khổ nói:

- Xem ra Miêu huynh có chút hiểu lầm đối với ta, bất quá cũng không quan hệ, Miêu huynh có thể hiểu đồng nghiệp là oan gia.

Mấy người nghe vậy cười một tiếng, bình thường mọi người đều cho là người thương hội sống thoải mái, hiện tại xem ra nội bộ cạnh tranh cũng rất lợi hại.

- La huynh, có chuyện này không dối gạt ngươi, trước khi tới thương hội các ngươi đã có người tìm tới ta trước ngươi một bước.

Trong ánh mắt ngạc nhiên của La Bình, Miêu Nghị khẽ gật đầu nói:

- Đối phương và ta có chút giao tình, trước mắt nếu như có giao dịch gì, ta đáp ứng cho nàng trước, sau này sẽ còn có cơ hội khác hợp tác với La huynh.

Lời này có ý gì vô cùng dễ hiểu, La Bình sửng sốt xong cười khổ, xem ra vẫn là mình quá khinh thường. Đúng ra mình nên chạy tới Trấn Hải sơn sớm mới phải, chỉ vì hai bên cách nhau quá xa, dưới tình huống không có giao dịch thật sự lại không tiện làm phiền cao thủ Hồng Liên đưa đi. Lại thêm nghĩ đến rất nhanh Miêu Nghị sẽ tới đô thành, tức thì chờ ở đô thành, không nghĩ tới còn có người nhanh chân giành trước một bước.

Ai ngờ Miêu Nghị lại hỏi:

- La huynh có biết Cổ Tam Chính, Đàm Lạc cùng Diệp Tâm hay không?

La Bình gật đầu một cái:

- Phải chăng là ba người đứng hạng bảy tám chín Kham Loạn hội hay không?

Miêu Nghị cười nói:

- Ba tên kia thứ hạng cao hơn ta, ở Tinh Tú Hải kiếm được không ít đồ, tại sao La huynh không tìm bọn họ thử xem?

La Bình than thở:

- Không phải là ta không muốn, chẳng qua là người thương hội chú ý các ngươi quá nhiều, mật ít ruồi nhiều, ngươi có tin rất nhanh sẽ có những người khác của thương hội tới tìm ngươi hay không. Mà ba vị kia là người của ba đại phái, ba đại phái tự có quan hệ lui tới với thương hội, thậm chí có thể vượt qua nhân viên phía dưới trực tiếp giao dịch, không đến phiên ta đi tìm bọn họ, cho dù là tìm tới cửa cũng chưa chắc đã nể mặt ta. Cũng chỉ có ngươi bởi vì là chỗ quen biết cũ, ta mới có thể chen vào được, không nghĩ tới ngươi cũng bị người khác nhanh chân giành trước, ôi…!

Y thở dài thật dài một tiếng, có vẻ hơi thất vọng, muốn trách chỉ có thể trách mình không đủ tích cực.

- Ba người bọn họ đã tới chưa?

Miêu Nghị hỏi.

La Bình lắc đầu nói:

- Còn chưa tới.

Miêu Nghị lập tức lấy ra ba miếng ngọc điệp, viết ba phần thư tiến dẫn, đóng pháp ấn của mình vào đưa cho La Bình nói:

- Vậy ngươi phải phí tâm theo dõi kỹ càng một chút, nếu ba người bọn họ tới đây, ngươi đi ngay tới cửa bái phỏng. Ta và ba đại phái có chuyện không thoải mái, lúc tìm bọn họ đừng nhắc tới ta, cứ lẳng lặng giao thư cho bọn họ là được.

La Bình xem thư, chỉ thấy bên trong nói La Bình là thành viên thương hội, cũng là bằng hữu của Miêu Nghị hắn, bảo Cổ Tam Chính, Đàm Lạc cùng Diệp Tâm dưới tình huống thuận tiện chiếu cố cho y đôi chút.

Có thể viết phong thơ tiến dẫn này, không cần phải nói nhất định là có chút tác dụng, nếu không cũng sẽ không viết ra chi cho mất mặt, La Bình lập tức có vẻ mừng rỡ. Nếu Miêu Nghị đã nói không tiện công khai, y cũng không tiện nói gì nữa, lập tức chắp tay, có thể nói là đại ân không lời nào cảm tạ hết được, lần này cũng coi như không uổng công vô ích.

Sau khi cả bọn tan tiệc, La Bình lại tranh làm chủ, nhất quyết đi cùng mấy người dạo chơi đô thành, muốn bao bọn Miêu Nghị chi tiêu tối nay.

Mấy người rời đi Ngọc Đô phong, lên một du thuyền, La Bình mới biết quyết định của mình tối nay tựa hồ có hơi sai lầm.

Đô thành ban đêm vẫn phồn hoa, càng thêm sáng chói động lòng người, có phong tình đặc thù mà ban ngày không thấy được. Nhưng hai tên thị nữ của Miêu Nghị thật sự tiêu xài quá đáng, đối với bất cứ thứ gì ở đô thành cũng hiếu kỳ, mua toàn những thứ linh tinh nhét vào nhẫn trữ vật và vòng tay trữ vật. Không biết các nàng mua hai con sư tử bằng đá trông cửa để làm gì, theo giọng điệu dường như muốn mua về dùng ở phủ đệ mà Miêu Nghị sắp nhậm chức.

La Bình đi theo trả tiền không biết nói gì, đường đường tôn sư một phủ còn sợ không ai tiến cống đồ tốt hay sao, cần gì dùng mấy thứ giẻ rách này, đâu cần tiêu phí tiền như vậy…

La Bình quay đầu lại xem thử Miêu Nghị, nghĩ thầm lão huynh, ngươi cũng không quản ư?

Sau khi tiêu xài vượt qua năm mươi vạn kim tinh, La Bình đã chột dạ, tình huống này kéo dài mãi, phải bỏ ra không biết bao nhiêu tiền…

---------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.