Phi Thiên

Chương 484: Ty chức không dám nói



Lời nói này thật khí phách, khiến cho Từ Kính Tùng chấn động không biết nói gì, nhưng lại cảm thấy dường như có mấy phần đạo lý. Vì sao chuyện gì vào tay ba tên này cũng trở nên đơn giản như vậy!?

Chính y có câu trả lời rất nhanh, ba tên này chỉ biết động thủ, không biết động não, chỉ biết ỷ mạnh làm càn.

Mà bọn Miêu Nghị cũng biết chỉ dùng miệng lưỡi là vô dụng, dùng miệng chẳng qua là tìm lý do cho mình, cũng là cho người ta một câu trả lời. Lúc cần đút lót cũng không thể tiếc của được, thiếu người ta một lần trong lòng sẽ không thoải mái, nói cho cùng vẫn có ích lợi người ta mới làm việc cho, người ta không nói tình cảm.

Vì vậy ba người lại dâng lên một bộ chiến giáp nhất phẩm đã chuẩn bị sẵn, vừa thu lễ trọng, sắc mặt của Từ Hành Tẩu lập tức dễ coi không ít, còn chỉ điểm bọn họ:

- Chuyện này lớn như vậy, một mình ta giúp các ngươi cũng còn chưa đủ, các ngươi vẫn phải lo lót bên Kỷ Trạch cùng Hoàng Kế Trưởng. Nếu không muốn chết vậy phải cho của đi thay người, nếu để mất mạng rồi, dù có nhiều của cải hơn nữa cũng không phải là của các ngươi!

Lúc này mới giống như là thái độ giúp một tay giải quyết vấn đề.

Ba người tỏ vẻ sẽ tuân theo, ngay sau đó thương lượng với nhau sẽ đối phó điện chủ thế nào.

Sau khi kêu hai tên thị nữ đưa ba người rời khỏi đây, Từ Kính Tùng cũng chắp tay từ từ đi ra, nhìn ba người đi xuống núi.

Hai tên thị nữ đi tới bên cạnh y hỏi:

- Đại nhân, gặp phải chuyện lớn như vậy, Đại nhân có thể giúp ba người bọn họ vượt qua cửa ải này sao?

- Ta không giúp bọn họ, bọn họ cũng sẽ vượt qua được cửa ải lần này. Bọn họ chân ướt chân ráo tới nơi này chưa hiểu quy củ của nơi này, vẫn còn làm việc dựa theo quy củ phía ngoài. Thủy hành cung cũng không thể không nể mặt Tiên Thánh và Quân Sứ chút nào, nhiều lắm là cũng chỉ là trách phạt một phen.

Từ Kính Tùng sờ sờ bộ chiến giáp nhất phẩm mới vừa thu vào nhẫn trữ vật, tâm trạng rất tốt. Phủ chủ dưới quyền phải hiếu kính cho y rất nhiều năm mới có thể đổi được cả bộ chiến giáp như vậy, nếu y không hù dọa ba người Miêu Nghị một chút làm sao có thể lấy được, hừ hừ một tiếng nói:

- Bất quá là ba tên thất phu đầu óc đơn giản chỉ biết làm càn mà thôi.

-----------

Ba người Miêu Nghị lại chủ động tìm tới Kỷ Trạch cùng Hoàng Kế Trưởng chịu mắng một trận, sau đó bái kiến điện chủ, ngay sau đó điện chủ triệu tập ba đại Hành Tẩu, sáu Chấp Sự nghị sự trong đại điện nghị sự.

Một trận trách mắng là không tránh được. Ba người đứng ở giữa điện, từng người hai bên thay phiên khiển trách, bất quá mắng thì mắng, ba đại Hành Tẩu cũng đứng ra nói giúp. Mà sáu Chấp Sự lại là ty chức dưới quyền ba đại Hành Tẩu, ba vị Hành Tẩu đã nói chuyện giúp cho, tự nhiên sáu vị Chấp Sự cũng giúp.

Vì vậy giả cũng biến thành thật, trách nhiệm chủ yếu bị trút hết lên đầu Thường Chi Cửu, xem như chuyện này là do Thường Chi Cửu khiêu khích trước. Thường Chi Cửu đã chết không có biện pháp giải thích, nói tội y thập ác bất xá cũng không cãi được.

Về phần điện chủ Thân Hoài Tín, ba người Miêu Nghị vừa tới y đã biết Bình Dương phủ sẽ xảy ra chuyện, nếu phía dưới đã nói là lỗi Thường Chi Cửu, đương nhiên y sẽ theo thang hạ đài.

Thật ra thì cũng có thể nói là y ngầm cho phép ba người Miêu Nghị động thủ với Thường Chi Cửu. Chẳng qua là y không nghĩ tới ba người Miêu Nghị làm ra chuyện lớn tới mức này, giết sạch người của Bình Dương phủ không còn một mống.

Mặc dù lỗi đều ở bên Bình Dương phủ, nhưng ba người Miêu Nghị muốn nói không có một chút lỗi nào là chuyện không thể nào, tội lớn chạy được, tội nhỏ không trốn thoát.

Cuối cùng xử phạt đối với ba người là phạt không cho mười năm thu hoạch!

Sau đó Thân Hoài Tín lại lệnh ba người Miêu Nghị phân ra một nhóm nhân mã tạm thời trấn thủ Bình Dương phủ, đợi bên này phái người tới tiếp quản, thật sự là bên kia không còn một người nào.

Trong đại điện nghị sự đang tiếp tục, phải thương thảo người nào đi tiếp quản Bình Dương phủ. Mà ba người Miêu Nghị thì bị đuổi ra, không thể nào lại để cho ba tên đầu sỏ gây tội tham dự thương thảo.

Ra khỏi cửa cung Trấn Quý điện, ba người nhìn nhau. Mặc dù biết lần này sẽ không có chuyện gì, nhưng xử phạt nhẹ như vậy, kết quả này có thể nói là ba người dùng tiền mua được, nếu không ba đại Hành Tẩu sẽ không cùng nhau nói chuyện giúp bọn họ.

Bất quá trong lòng ba người cũng rõ ràng, chuyện ba người chân đạp ba chiếc thuyền không thể nào giấu giếm mãi được, sớm muộn ba vị Hành Tẩu sẽ biết. Thật sự là vừa tới nơi này, không ai trong bọn Miêu Nghị lại nghĩ tới tình huống nơi này chính là như vậy. Ba tên Hành Tẩu không có thực quyền không thèm thương lượng chút nào đã ngang nhiên đòi chỗ cho người của họ ở ba phủ. Đã vậy mỗi Hành Tẩu còn đưa danh sách xuống hơn mười người, cho dù là ba người Miêu Nghị có bản lãnh tày trời cũng không thể nào an bài được, không lộ tẩy mới lạ.

Bất quá ba người cũng không để ý, lúc ra tay động thủ với Bình Dương phủ đã nghĩ thông suốt, sau khi động thủ xong lại phát hiện ra chỉ cần qua được cửa ải trước mắt này, sau đó chúng ta cũng không có ý định gây sự nữa, chuẩn bị làm con rùa đen rút đầu, có thể làm gì được chúng ta?!

Bất quá chỉ là tìm lý do gây ra phiền phức cho bọn họ, mà bằng vào địa phương tu sĩ yếu ớt này có thể có gì phiền phức. Đối với ba người thường thấy mưa máu gió tanh, phiền phức gì cũng không phải là phiền phức, không giống chỗ khác, không cẩn thận sẽ nguy hiểm đến tính mạng, đó mới là phiền phức ép bọn họ không thể không ứng đối.

Hiện tại trong tay ba người nắm đầy đủ tài nguyên tu hành, chính là lúc dốc lòng tu luyện. Trong một quãng thời gian khá dài không cần tranh đoạt tài nguyên tu hành, dù là bị người của toàn bộ Trấn Quý điện cô lập cũng không quan hệ, không có vấn đề gì.

Lúc ba người đi ra cung điện cỡi vật cỡi xuống núi, Tư Không Vô Úy đột nhiên cười ha hả nói:

- Các ngươi có phát hiện không, thật ra thì rúc ở chỗ này cũng có chỗ tốt.

Triệu Phi nhàn nhạt nói tiếp:

- Không có đánh đánh giết giết lo âu tính mạng, có thể an tâm tu luyện, nói ra chọn nơi này chúng ta cũng không thua thiệt.

Ba người nhìn nhau, đồng loạt bật cười ha hả, đây thật là chuyện lúc trước vội tới báo thù cho Thích Tú Hồng nằm mơ cũng không nghĩ tới, chỉ bằng vào chỗ tốt như vậy, chính là tiêu bao nhiêu tiền của cũng không đổi được. Mà những người khác chọn địa bàn tốt sẽ không tránh khỏi phải dây dưa với các phe thế lực, đánh đánh giết giết càng là chuyện không tránh khỏi. Bây giờ suy nghĩ lại chọn địa phương không tốt cũng có điểm tốt như vậy, có lẽ là do Thích Tú Hồng báo đáp cho bọn họ trong cõi u minh mờ mịt.

Đám người Mộc Thái Lai chờ dưới chân núi thấy sắc mặt ba người vui sướng, biết chắc chắn ba người không có chuyện gì, tất cả thầm nhủ trong lòng, gặp phải chuyện lớn như vậy cũng qua ải được sao!?

Cả bọn chín người cỡi vật cỡi ầm ầm rời đi Trấn Quý điện, chạy một mạch không ngừng vó, dọc đường lại chia tay đường ai nấy đi, ai về phủ nấy.

Vừa về tới Thủy Vân phủ, Miêu Nghị mới vừa nhảy xuống Hắc Thán, Diêm Tu vội vã chạy tới báo có khách quý tới, Hành Tẩu Thủy hành cung, Đào Thanh Ly!

Cháu gái Đào bà bà Đào Thanh Ly? Trong lòng Miêu Nghị hơi chấn động, đã đoán được là tới vì chuyện gì, hắn biết chuyện phía dưới xảy ra như vậy không gạt được phía trên, một lần giết chết hơn một ngàn tu sĩ, muốn giấu cũng không được. Chẳng qua là Miêu Nghị không nghĩ tới đối phương không thông báo tiếng nào với Trấn Quý điện, khiến cho mình không có chuẩn bị chút nào đã đích thân chạy tới. Có thể thấy được đối phương coi trọng chuyện này tới mức nào, càng thêm chứng minh suy đoán của hắn.

Căn dặn Diêm Tu đôi câu, Miêu Nghị vội vàng vào dinh thự.

Vừa vào phòng khách liền thấy một nữ tử áo xanh tướng mạo xinh đẹp ngồi trên ghế cao, khí chất cao quý, hai bên có hai tên thị nữ tùy tùng, mà Thiên nhi, Tuyết nhi đang quy củ đứng ở phía dưới trả lời.

- Ty chức phủ chủ Thủy Vân phủ Miêu Nghị, tham kiến Hành Tẩu!

Miêu Nghị nhanh chóng hành lễ bái kiến, len lén liếc nhìn Thiên nhi, Tuyết nhi, phát hiện trên trán hai người đã rịn ra mồ hôi mịn.

Hai người cũng nhanh chóng len lén truyền âm báo cho, quả nhiên là đối phương tới vì chuyện của Bình Dương phủ.

- Ngươi chính là tên Miêu Nghị đứng hạng mười Tinh Tú Hải Kham Loạn hội đó sao?

Đào Thanh Ly lạnh lẽo quét nhìn hắn, lạnh lùng hỏi.

- Chính là ty chức!

Miêu Nghị đáp.

Lời Đào Thanh Ly như lưỡi dao sắc bén, đâm thẳng tới:

- Ai cho ngươi cả gan tấn công Bình Dương phủ?

Miêu Nghị đáp:

- Ty chức thật sự là không biết rõ ràng tình huống Thủy hành cung lắm, lúc ty chức ở Nguyệt hành cung, từ trước đến giờ các lộ địa bàn là người tài mới có thể giành được, không nghĩ tới... Ty chức mới từ Trấn Quý điện trở lại, đã biết sai rồi, sau này ty chức cũng không dám nữa!

- Nói dối! Ngươi cùng Triệu Phi, Tư Không Vô Úy lựa chọn địa bàn vây Bình Dương phủ lại, ta đã cảm thấy không bình thường, hôm nay xem ra rõ ràng là sớm có dự mưu!

Đào Thanh Ly quát:

- Rốt cục có ý đồ gì, còn không thành thật khai ra!

Miêu Nghị cười khổ nói:

- Ty chức thật sự không có ý đồ gì, ban đầu ba người chúng ta chọn ở chỗ này cũng thật sự là vì lánh nạn mà tới, chỉ vì ở đô thành gây ra một ít phiền phức, biết được cung chủ Thủy hành cung có thể che chở bọn ta, mới tạm thời có ý chọn nơi này. Lúc trước từ đô thành thoát thân cũng may nhờ cung chủ xuất thủ, chuyện này cung chủ rành rẽ nhất!

Đào Thanh Ly nhìn chằm chằm hắn:

- Ngươi nói như vậy rõ ràng là câu trước câu sau mâu thuẫn, trước đó còn nói là vì tranh địa bàn, sau lại nói là vì lánh nạn, ta nên tin tưởng lời nào là thật lời nào là giả đây?

Miêu Nghị ôm quyền nói:

- Bẩm Hành Tẩu, tới nơi này thật sự là lánh nạn, ngay từ đầu cũng không nghĩ tới chuyện sẽ tấn công Bình Dương phủ, nhưng sau đó thật sự là bị buộc bất đắc dĩ mới không thể không làm như vậy!

Đào Thanh Ly cười lạnh một tiếng:

- Ta cũng muốn hỏi thử xem là ai to gan như vậy, ép ngươi đi tấn công Bình Dương phủ, chẳng lẽ là Thân Hoài Tín?

Miêu Nghị cười khổ nói:

- Ty chức không dám nói, nói ra sợ có người tìm ty chức gây phiền phức!

- Ngươi không nói hiện tại ta tìm ngươi gây phiền phức!

Đào Thanh Ly gằn từng chữ nói:

- Chớ có rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, hiện tại cho dù là bản Hành Tẩu động thủ giết ngươi, cũng không ai dám nói gì!

- Nếu Hành Tẩu quyết ép ty chức nói, vậy ty chức không thể làm gì khác hơn là nói thật!

Miêu Nghị để hai tay xuống, đứng thẳng lớn tiếng nói:

- Trước khi tới Trấn Quý điện này, ty chức thật sự không biết nơi này lại loạn như vậy. Ty chức cũng là người từng bôn ba nhiều nơi, nhưng chưa từng thấy qua địa phương nào loạn như vậy, quả thật lần này đã mở rộng tầm mắt!

Lời này khiến cho Đào Thanh Ly ít nhiều sửng sốt:

- Loạn ư, loạn gì ở đây, chẳng lẽ ngươi cho bản Hành Tẩu là kẻ ngu xuẩn hay sao?! Toàn cảnh nội Tiên Quốc có thể tìm được địa phương nào thái bình hơn Thủy hành cung nữa. Bên ngoài ai lo thân nấy, chém giết không ngừng, có thể tới nơi này là phúc khí của các ngươi, người bình thường muốn vào còn không được, nếu không phải nể mặt của Tiên Thánh, còn có thể có chuyện tốt như vậy sao?! Không biết phúc thì thôi còn dám nói nhăng nói càn nữa sao?!

Thái bình? Đột nhiên Miêu Nghị bật cười ha hả, gật đầu liên tục nói:

- Là thái bình! Đúng là thái bình! Thái bình rối tinh rối mù! Ty chức cùng Triệu Phi, Tư Không Vô Úy vừa mới nhậm chức, kết quả ba đại Hành Tẩu Trấn Quý điện luôn miệng kêu không đánh, cũng không cho thương lượng, đã phát xuống danh sách một đống người! Tổng cộng dưới tay ba người chúng ta cũng chỉ có ba mươi vị trí sơn chủ, bọn họ lại bắt chúng ta an bài hơn bốn mươi sơn chủ, không an bài là không được!

- Chúng ta chân ướt chân ráo tới nơi này, không quen nhân tình thế thái, cũng không dám đắc tội với ai. Xin hỏi Đào Hành Tẩu, ngài có biện pháp gì hay chỉ điểm cho ty chức một chút, dạy ty chức làm thế nào dưới tình huống không đắc tội với ai tìm ra hơn bốn mươi vị trí sơn chủ cho bọn họ?!

---------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.