Phi Thiên

Chương 489: Ta cũng có



Thân Hoài Tín hỏi:

- Bản tọa mới vừa hạ pháp chỉ điều người đi, hiện tại các ngươi lại bảo bản tọa hạ pháp chỉ điều người trở về sao? Ta nhớ ban đầu ba người các ngươi đã tán thành làm yếu đi thực lực ba phủ, vì sao hiện tại lại đổi ý? Là các ngươi vô sự nhàn rỗi chơi đùa cho vui, hay cảm thấy pháp chỉ bản tọa có thể nói lời rồi lại ăn lời bất cứ lúc nào?

Ba người nghe vậy lộ vẻ bất đắc dĩ, ai cũng biết pháp chỉ điện chủ đưa ra rồi không tiện thu về, nhưng chuyện lần này thật sự là không nhỏ chút nào… Hoàng Kế Trưởng nặn ra nụ cười chắp tay nói:

- Là điều trở về những tu sĩ đảm nhiệm chức vụ nhất định ở ba phủ, cũng không phải là điều trở về toàn bộ.

Thân Hoài Tín lại hỏi:

- Ý của các ngươi là điều trở về một phần, để lại một phần?

Ba người im lặng một trận, Kỷ Trạch hơi có vẻ chột dạ chắp tay nói:

- Chính là ý đó.

Thân Hoài Tín lấy làm kỳ bèn hỏi:

- Chuyện này có gì khác với bắt bản tọa nói lời rồi lại ăn lời?! Lui một bước mà nói, các ngươi cũng phải cho bản tọa một lý do chứ?

Ba người thầm mắng trong lòng, không phải là ngươi biết rõ còn hỏi sao.

Từ Kính Tùng chắp tay nói:

- Ba phủ điều đi gần hết tất cả nhân mã có chức vị lớn nhỏ tới sáu phủ còn lại. Sáu phủ không có nhiều vị trí như vậy để an bài cho bọn họ, ba phủ quả thật là manh tâm phản trắc, biến tướng đối kháng pháp chỉ thượng quan. Vì đại cục, cho nên ba người chúng ta mới thỉnh điện chủ hạ pháp chỉ điều trở lại.

- Manh tâm phản trắc, đối kháng pháp chỉ thượng quan? Ba vị Hành Tẩu suy nghĩ quá nhiều, trước đây không lâu ta cũng nhận được ba phủ tấu báo, các ngươi xem một chút đi!

Thân Hoài Tín phất tay ném ba miếng ngọc điệp ra.

Ba người nhận vào tay xem thử, trong đó nói ba phủ hết sức đồng ý Trấn Quý điện nói nhân mã ở một chỗ lâu ngày dễ dàng sinh ra lười biếng, sau khi tra xét thấy tất cả thành viên lớn nhỏ bên dưới thật sự có tình huống như vậy, tức thì hưởng ứng Trấn Quý điện an bài. Vì vậy phái ra phần lớn thành viên có chức vụ lớn nhỏ, ba phủ sẽ bảo lưu chức cũ cho bọn họ. Nếu sáu phủ kia cho rằng bọn họ có năng lực có thể nhận nguyên chức cũ thì cứ giữ lấy mà dùng, nếu cảm thấy bọn họ không có năng lực giáng chức cũng không sao cả. Đây coi như là thời gian rèn luyện cho bọn họ, ba phủ sẽ chờ ngày điều bọn họ trở về.

Còn muốn đợi đến khi điều nhân mã trở về!?

Vốn là vì tước giảm thực lực của các ngươi, tránh cho những phủ khác bị dọa sợ đến lòng người bất an, không hề có ý trả lại nhân mã cho các ngươi…

Ba người Từ Kính Tùng cơ mặt giật giật, bảo lưu chức cũ, chiêu này quá độc ác, nhằm vào phía trên hạ pháp chỉ lập tức chặn hết tất cả đường lui. Người ta cũng không có ý làm khó thượng quan, đối kháng pháp chỉ, bất cứ lúc nào các ngươi cũng có thể trả lại nhân mã ba phủ.

Mấu chốt là không thể nào trả lại, ít nhất hiện tại không thể nào trả lại. Cho dù là ba vị Hành Tẩu bọn họ bằng lòng, chắc chắn điện chủ Thân Hoài Tín cũng sẽ không đồng ý, đổi lại người khác làm điện chủ cũng sẽ không tùy tiện phát ra pháp chỉ rồi thu hồi như vậy.

Nếu chờ tới sau này mới trả những người đó trở về, biến số quá nhiều, sợ là đã quá muộn màng.

Đưa mắt nhìn ba người rời đi, Thân Hoài Tín nhìn thị nữ hai bên đứng yên, khẽ than thở:

- Người tới bất thiện, người thiện không tới! Ai cũng nói có thể sống sót từ trong mười tám vạn tu sĩ Tinh Tú Hải chính là tinh anh trong tinh anh, quả nhiên là danh bất hư truyền!

Ba người Từ Kính Tùng từ bên trong cung điện ra ngoài có thể nói hận đến nghiến răng nghiến lợi, lại thật sự không có biện pháp, người ta dám làm như vậy sẽ không sợ bọn họ uy hiếp. Nếu không lần trước cũng sẽ không tới cửa đòi lại lễ, đã là đối nghịch rõ ràng!

Khiến cho ba người khó chịu chính là ở nhà ai nấy đều có một đám người chờ. Lần này lớn chuyện, bao nhiêu người như vậy hối lộ cho bọn họ mới được an bài chức vị, còn hiếu kính hàng năm. Kết quả lần này không bảo vệ được bọn họ, hơn nữa một lần rơi đài nhiều như vậy, sau này những người khác sẽ thấy thế nào???

- Từ huynh, Hoàng huynh, tìm chỗ uống vài chén đi…

Kỷ Trạch đột nhiên lên tiếng nói.

Hai người kia gật đầu một cái, không ai muốn trở về phủ đệ của mình đối mặt những người đó, tìm người khác ra mặt đuổi đi trước rồi hãy tính…

-----------

Cả bọn sơn chủ, Hành Tẩu, Chấp Sự ba phủ vội vàng chạy tới tìm ba vị Hành Tẩu Trấn Quý điện thất hồn lạc phách rời đi, ba vị Hành Tẩu đi rồi không lộ diện nữa, có ý gì không cần phải nói.

Bọn họ hận Miêu Nghị, lại càng hận ba vị Hành Tẩu hơn, Miêu Nghị mạnh bạo chúng ta không chọc nổi đã đành, ba người các ngươi qua nhiều năm như vậy thu của chúng ta bao nhiêu tiền của…

Đám người trở về kết quả có thể tưởng tượng được, dĩ nhiên là sáu phủ kia an bài người của mình lên chức cao. Ba vị Hành Tẩu không giúp được các ngươi, chúng ta cũng thương mà không giúp được gì…

Thủy Vân phủ, Thiên Trạch phủ, Vân Tang phủ, ba phủ gần bốn trăm thành viên lớn nhỏ, phần lớn đều từ vị trí Hành Tẩu, Chấp Sự, sơn chủ, động chủ bị đẩy xuống làm tu sĩ bình thường ở sáu phủ còn lại. Tin tức này vừa ra có thể tưởng tượng được hiệu quả chấn nhiếp tới mức nào.

Mười phủ Trấn Quý điện, trừ người của ba phủ kia giảm phân nửa, các phủ còn lại thành viên đầy đủ, ngay cả nhân mã Bình Dương phủ vừa bị giết sạch cũng đã bổ sung đầy đủ. Trong mắt của những phủ khác, rõ ràng ba phủ bọn Miêu Nghị đã ngang nhiên chống lại ba vị Hành Tẩu Trấn Quý điện, hai bên ngang tài ngang sức, một bên bị giảm một nửa nhân mã, một bên bị mất chức thật nhiều người.

Bất quá có một điểm có thể chắc chắn, nếu chuyện này không xong, sợ là nhân mã của ba phủ đừng mơ được bổ sung đầy đủ trở lại. Chỉ cần một ngày ba vị Hành Tẩu kia vẫn còn, nhất định sẽ liều mạng ngăn trở. Những phủ khác thấy vậy vô cùng vui vẻ, không thể để cho ba tên kia nắm trong tay quá nhiều nhân mã, nếu không ai cũng phải lo lắng đề phòng, lo lắng bước theo vết xe đổ của Bình Dương phủ…

-----------

Thủy Vân thành, phân hội thương hội Tiên Quốc, mấy tên nhân viên đang vây quanh một tên tu sĩ tới giao dịch nghe kể lại kịch biến ở Trấn Quý điện. Văn Phương cạnh đó nghe xong âm thầm chắc lưỡi hít hà không dứt, ba vị kia thật đúng là hung hãn, vừa tới nơi đã huyết tẩy Bình Dương phủ giết sạch hơn một ngàn người không còn một mống. Sau đó còn công khai chống lại ba vị Hành Tẩu Trấn Quý điện, không ngờ làm cho ba tên tu sĩ Hồng Liên tơi bời hoa lá.

Thủy hành cung, trên đỉnh núi bốn bề thác đổ trắng xóa là hậu cung, Đào bà bà chống pháp trượng đầu rồng màu vàng đứng tựa lan can nhìn xuống vách núi cao chót vót, nhìn ra xa phía trước mây mù mờ ảo, gió núi thổi tới phần phật.

Hành Tẩu Đào Thanh Ly ở bên cạnh bẩm báo kịch biến Trấn Quý điện, Đào bà bà cười hắc hắc nói:

- Ba nhãi con kia thật đúng là chân thủ đoạn, không hổ là từ Tinh Tú Hải Kham Loạn hội xông ra, không ngờ rằng lần này dẫn về ba tên thú vị như vậy, đáng tiếc…

Đào Thanh Ly đỡ cánh tay bà hỏi:

- Bà nội, đáng tiếc cái gì?

Đào bà bà xoay người nhìn nàng:

- Đáng tiếc bà nội già rồi, sợ sau này không áp chế được bọn họ. Ngay cả ba Hành Tẩu cảnh giới Hồng Liên cũng không coi ra gì, chí khí không nhỏ, chờ xem thử rồi hãy nói!

Phần lớn thời gian kẻ tu hành đều tu luyện, không giống cuộc sống của phàm nhân bận rộn lo toan hết chuyện này tới chuyện khác. Theo thời gian trôi qua, dư âm kịch biến Trấn Quý điện dần dần bình lặng lại, ba người Miêu Nghị đã kết thù với ba vị Hành Tẩu, cũng không biết đến ngày nào đó gặp chuyện sẽ bạo phát ra.

-----------

Nửa năm sau, nhân mã ba phủ vẫn trống chỗ gần nửa. Cho dù là bọn Miêu Nghị muốn chiêu mộ thêm người, phía trên cũng không đồng ý.

Tuy ba phủ ít người thế nhưng trạng thái lại hoàn toàn bất đồng, đã thay đổi được tệ nạn cũ. Sở dĩ có thể thay đổi thuận lợi được như vậy là nhờ ba vị Hành Tẩu phía trên không cách nào nhúng tay vào ba phủ. Bằng không hở chút là cài người vào, hoặc cầu tình gì đó, vậy thì bất cứ cố gắng nào cũng uổng công vô ích.

Tiếc nuối duy nhất là nơi này không cho phép đánh đánh giết giết cướp địa bàn, Miêu Nghị chỉ có thể lệnh cho thủ hạ thỉnh thoảng đánh lén lẫn nhau, đánh lén không chừa thủ đoạn nào. Vốn đã ít người, không thể để cho người mình giết người mình, bèn cho cỡi long câu cầm gậy gỗ đánh nhau, bên thua sẽ trả cho bên thắng một số Nguyện Lực Châu, đến cuối năm thu hoạch sẽ tính sổ.

Nhưng chỉ với phần thưởng nhỏ như vậy, đám thủ hạ Thủy Vân phủ cũng đánh nhau đến vỡ đầu sứt trán, bị thương là chuyện thường như cơm bữa.

Lúc này cuộc sống đề phòng kiêm đánh giết như vậy thật sự là hành hạ người ta, thế nhưng mang tới thay đổi thật là to lớn. Trạng thái trước kia các sơn các động lỏng lẻo đến đáng sợ đã biến mất, ngược lại dần dần hiện ra khí tức hung hãn, đây chính là điều Miêu Nghị muốn thấy.

-----------

Bên trong tĩnh thất, một đóa Thanh Liên nhị phẩm nở rộ ở Mi Tâm Miêu Nghị.

Miêu Nghị mở hai mắt ra nhẹ nhàng thở ra một hơi thật dài, lộ vẻ vui mừng trên mặt. Theo tu vi tăng lên, không ngờ tốc độ luyện hóa Nguyện Lực Châu lại tăng từ mỗi ngày ba viên lên tới mỗi ngày bốn viên, hắn không nghĩ tới sau khi đột phá cảnh giới Thanh Liên, tốc độ luyện hóa Nguyện Lực Châu mỗi ngày lại có thể gia tăng một viên một cấp, Chớ xem thường gia tăng một viên, tích lũy mỗi ngày đối với tốc độ tu luyện là gia tăng rất lớn.

Mà muốn đột phá tu vi đến Thanh Liên tam phẩm, dự tính phải tiêu hao năm ngàn một trăm hai mươi viên, lại gia tăng gấp đôi.

Nói cách khác muốn đột phá đến tam phẩm, phải cần thời gian xấp xỉ ba năm rưỡi, tiến độ tu hành này nếu so với đại đa số tu sĩ đã là kinh khủng.

Thu công xuất quan, cơ hồ mỗi tháng Miêu Nghị sẽ xuất quan một lần, triệu tập Diêm Tu và Thiên nhi, Tuyết nhi hỏi thăm tình trạng gần đây, nhất là chú ý ba vị Hành Tẩu Trấn Quý điện kia, sợ đối phương có âm mưu gì.

Lần này cũng không ngoại lệ, xác nhận không có gì khác thường, Miêu Nghị lại dẫn Thiên nhi, Tuyết nhi rời dinh thự, chạy thẳng tới cấm địa, cũng chính là đảo Yêu Nhược Tiên đang ở. Mỗi lần hắn xuất quan đều quan tâm pháp bảo của mình luyện chế thế nào, rất là mong đợi pháp bảo giống như Lưu Vân Sát xuất hiện.

Trên đảo yên tĩnh, phủ chủ có lệnh, không người nào dám tới quấy rầy. Xông vào trạch viện trên đảo lập tức nghe được thanh âm ngáy khò khò, là tiếng ngáy của Hắc Thán đang nằm cuộn tròn dưới hiên phòng khách.

Miêu Nghị không biết rốt cục Yêu Nhược Tiên cho Hắc Thán ăn bao nhiêu yêu đan, dù sao lần nào tới cũng không thấy Hắc Thán tỉnh.

Bên trong phòng khách, Yêu Nhược Tiên đang khoanh chân ngồi tĩnh tọa trên một chiếc giường trúc. Miêu Nghị thấy vậy sáng mắt lên, mấy lần trước tới lão này đều đang luyện bảo bên trong địa động trên đảo, vì sao lần này ngồi đây tu luyện, chẳng lẽ đã luyện chế bảo vật xong rồi…

Lão yêu quái luôn luôn không khách sáo với hắn, tự tiện xông vào mà không được phép sẽ bị một giản đập vỡ đầu chảy máu, tức thì Miêu Nghị nháy mắt với hai nàng.

Hắn ở bên ngoài chờ, hai nàng vào phòng khách, hành lễ kêu:

- Cha!

Tới rồi! Yêu Nhược Tiên mở mắt khẽ mỉm cười, nhìn ra bên ngoài thấy Miêu Nghị làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, không nhịn được hừ lạnh một tiếng.

- Yêu tiền bối!

Lúc này Miêu Nghị mới đi vào chắp tay nói:

- Vãn bối đến thăm ngài.

- Sợ là đến xem ta luyện chế pháp bảo cho ngươi chưa…

Yêu Nhược Tiên hừ lạnh một tiếng, tay lộn một cái, đưa cho hai nàng bốn vòng đeo tay trong suốt óng ánh:

- Cho các con.

Miêu Nghị tinh mắt, liếc mắt liền nhìn ra là Hỏa Cực Tinh chế tạo, vẻ mặt cứng đờ, chỉ thấy Yêu Nhược Tiên lật tay lại lấy ra một miếng ngọc bài bằng Hỏa Cực Tinh điêu khắc, cười hắc hắc nói:

- Ta cũng có, các nha đầu, đeo vật này trên người nói không chừng sẽ có ngày nào đó có thể dùng tới, chính là thứ tốt để tị hỏa!

---------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.