Phi Thiên

Chương 512-1: Tất cả đều tịch mịch (1)



Nàng là một người thông minh, cũng nhìn rất thoáng, nếu như Miêu Nghị quả thật đã tới đây, thay vì để cho kẻ dưới ngồi xem náo nhiệt, khiến cho tự bản thân mình trở nên lúng túng, chi bằng mình thoải mái một chút. Một chuyện hiểu lầm thôi mà, không có ai đúng ai sai, coi như nói giỡn cười trừ rồi cho qua, che giấu chỉ làm cho các bên lúng túng hơn.

Nhưng đối với người nào đó mà nói, thật đúng là không mở bình thì ai mà biết trong bình có gì, Miêu Nghị quả thật không nói nên lời, nếu như thật sự là chiếm qua tiện nghi của ngươi thì ngươi mới giúp, vậy sau này người ta chẳng phải là cứ muốn cướp muốn chiếm tiện nghi của ngươi?

Miêu Nghị rất muốn nói gặp nhau là duyên, mọi người kết giao bằng hữu gì đó, nhưng là nghĩ đi nghĩ lại đều cảm thấy chột dạ, đây chính là bà chủ của Phong Vân Khách Sạn a, không biết người ta có tu vi như thế nào, trước hết làm rõ tu vi của người ta rồi quyết định có những lời có nên nói ra hay không, cho nên hắn gạt chuyện hỗ trợ sang một bên, thử dò hỏi:

- Lão Bản Nương, cô tu vi gì?

Vừa mới nói xong, một đóa tam phẩm tử liên nở rộ ra trên mi tâm của nàng, muốn để cho Miêu Nghị tự xem.

"..."

Miêu Nghị á khẩu không trả lời được. Song phương tu vi khác biệt một trời một vực, lời nói kết giao bằng hữu cũng không thể nói ra miệng nữa rồi. Tu vi của mình ngay cả xách giày cho người ta cũng không xứng, chính xác đúng như người ta nói vậy, dựa vào cái gì mà giúp cho ngươi?

Liên ảnh trên mi tâm của Lão Bản Nương biến mất.

- Ta có chút tu vi này cũng không coi vào đâu, Phong Vân Khách Sạn một mực trung lập ở Lưu Vân Sa hải, chưa từng bị cuốn vào bất kỳ thị phi nào. Các thế lực khắp nơi nể mặt mới có cái để cơm. Đây cũng là nguyên nhân thực sự khiến Phong Vân Khách Sạn có thể sừng sững ở Lưu Vân Sa hải mà không ngã. Do đó ta cũng không thể giúp được ngươi cái gì, nhiều lắm cũng chỉ mời được ngươi uống chút rượu không cần trả tiền này, có rảnh rỗi thi thường đến đây uống rượu với ta đi.

Khẩu khí và dáng vẻ rất xin lỗi không giúp được ngươi, đành phải cùng với ngươi uống rượu để bồi thường.

Miêu Nghị cười khổ, người ta đã dùng lời ngăn chặn kín mít hết rồi.

Thấy hắn không nói chuyện, Lão Bản Nương trêu:

- Thế nào? Bản Lão Bản Nương uống rượu cùng với ngươi, chẳng lẽ ngươi còn coi thường? Dáng dấp của ta cũng không tệ đó chứ? Đi ra ngoài có biết bao nam nhân nhìn chằm chằm giống như lang sói vậy, điều này đủ để chứng minh bản Lão Bản Nương vẫn có chút tư sắc. Cái chuyện phục dịch người đẹp có biết bao nhiêu nam nhân muốn mà còn không được, ngươi sẽ không cự tuyệt chứ?

Dáng vẻ không tệ thì có ích lợi gì? Có thể nhìn mà không thể ăn, chỉ vì ngươi không xấu mà ta phải uống rượu cùng với ngươi sao? Miêu Nghị oán thầm một câu, cười nâng chén lên mời rượu:

- Lão Bản Nương nể tình cất nhắc, ta tự nhiên phải tiếp thôi.

Lão Bản Nương dùng ba ngón cầm chén rượu lên cụng với hắn một cái, lại một hơi cạn sạch, buông chén xuống lắc đầu nói:

- Không phải cất nhắc ngươi, mà là tự bản thân ta trống vắng tịch mịch đó mà. Muốn tìm người trò chuyện.

Miêu Nghị ngẩn ra, hỏi:

- Tại sao lại tìm ta?

- Không phải vừa vặn có cái cớ biết nhau ở Diệu Pháp Tự để mà viện dẫn hay sao. Ngươi lại vừa khéo chiếm qua tiện nghi của ta. Không tìm ngươi tìm ai?

Còn nhắc nữa trời? Thần tình Miêu Nghị co giật.

Lão Bản Nương cười khoát tay nói:

- Đùa với ngươi! Chuyện đã qua ta là một nữ nhân mà còn không ngại, ngươi là một đại nam nhân sợ cái gì? Ta cũng đâu có ăn thịt ngươi! Là thật sự đó, ta đúng là trống không tịch mịch quá, chỉ muốn tìm một người để trò chuyện. Tìm một kẻ có thể thoải mái một chút, có thể làm theo ý mình thuận miệng nói này nói kia vậy.

Miêu Nghị thử thăm dò:

- Bình thường không có ai nói chuyện cùng với ngươi? Thủ hạ của ngươi trong khách điếm cũng không thiếu a?

Lão Bản Nương cười lắc đầu, một vẻ “ngươi không hiểu gì hết” vậy, chỉ chỉ vào trong bát, tỏ ý hắn rót rượu:

- Giữa nam nhân và nữ nhân nếu tiếp xúc quá gần, dễ dàng truyền ra lời này tiếng nọ, nhất là đối với ta là loại nữ nhân xinh đẹp này, dù sao cũng dễ dàng làm cho nam nhân động lòng. Quá mức gần gũi, có lẽ sẽ làm cho đối phương hiểu lầm. Không muốn hại bọn họ. Tiểu huynh đệ, ngươi sẽ không nghi ngờ tư sắc của ta chứ?

Nữ nhân này thật là khá tự luyến (tự cho là mình đẹp), ta cũng không phải là không nhìn thấy qua người xinh đẹp hơn ngươi! Miêu Nghị vội ho khan một tiếng, nói một cách hàm hồ:

- Đẹp như thiên tiên, đẹp như thiên tiên!

- Lời này của ngươi sao ta nghe có chút nghĩ một đằng nói một nẻo vậy?

Lão Bản Nương lườm hắn một cái, tiếp tục quay trở lại đề tài cũ:

- Với bọn họ cũng không cần nói gì, bọn họ hiểu rất rõ ta, có những lời không cần nói ra, bọn họ liền đã hiểu rồi. Ngươi cảm thấy ta và bọn họ còn có cái gì mà nói nữa chứ? Ta chỉ muốn tìm một người có thể tùy tiện nói chuyện một chút mà thôi.

- Hiểu rồi, chẳng qua là...

Miêu Nghị nhìn chung quanh một chút căn phòng của nữ nhân này, thử dò hỏi:

- Ngươi bộ không sợ giữa ta và ngươi sẽ truyền ra lời đồn đãi hay chuyện nhảm gì sao?

Lão Bản Nương cười ha ha nói:

- Chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng ta cứ để cho ngươi chiếm tiện nghi mãi hay sao? Sự chênh lệch giữa ta và ngươi bày ra ở đó, ngươi còn chưa đủ tư cách tạo ra lời đồn đãi bậy bạ cùng ta. Nếu nói khó nghe một chút, ngươi cho dù có tặc tâm đó cũng không tặc đảm đó!

Miêu Nghị không nói nên lời, cái này quá đả kích người rồi, nhưng hắn phải thừa nhận rằng quả thật là có tặc tâm mà không tặc đảm (có lòng làm giặc mà không có gan làm giặc).

Vậy thì rượu này tốt hơn là uống nhiều thêm chút, con mẹ nó, đồ chùa không uống uổng a! Miêu Nghị đổ liền mấy chén ực mạnh vào trong bụng.

- Ha ha...

Lão Bản Nương vỗ án mà cười, chỉ vào Miêu Nghị cười đến rung rinh cả người...

Sau khi từ phòng của Lão Bản Nương ra ngoài, Miêu Nghị thi pháp xua tan sức rượu khắp người, trở về phòng của mình. Chuẩn bị chỉ có một lần này, lần sau không bao giờ đi bồi rượu nữa, nhìn thấy thịt mà không ăn được thịt thì cần gì đưa đầu tới cho người ta dụ cho tay chân đầu óc ngứa ngáy, tự bản thân mình lại không bị bệnh, phiền toái của mình còn chưa giải quyết, ở đâu ra tâm tình để nghe ả ta càm ràm.

Hắn mới vừa khoanh chân ngồi lên trên tháp, đang chuẩn bị tu luyện giết thời gian, chờ pháp chỉ của Thủy Hành cung, ai ngờ cửa cài then chặt tự văng ra, ba bóng người lẻn vào trong rồi đóng cửa phòng lại, khiến hắn suýt nhảy dựng lên, không phải là nói Phong Vân Khách Sạn này rất an toàn sao?

Đợi cho hắn thấy rõ là ai, thì ngây ngẩn cả người.

Đầu bếp, Thợ mộc, Thợ đá giống như người quen cũ đến ngồi xuống bên cạnh hắn, Đầu bếp lại còn khoác vai kề sát hắn, cười trộm hỏi:

- Ngưu Nhị, Lão Bản Nương không làm gì ngươi chứ?

---------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.