Phi Thiên

Chương 57: Hạ lưu



Bất quá Miêu Nghị vẫn nhanh chóng nhặt nó lên nhét vào trong ngực, bởi vì sau khi trở về còn phải giao nộp vật này cho phủ chủ Dương Khánh, đổi lấy ghế động chủ Đông Lai động.

Miêu Nghị thở phào nhẹ nhõm còn chưa kịp cao hứng, lại không biết nhớ ra chuyện gì đó, sắc mặt trầm xuống, giơ thương chỉ lão bản nương trên ngọn cây.

Lão bản nương tựa hồ biết hắn muốn nói gì, cong ngón tay lại bắn một điểm bạch quang về phía hắn, nói:

- Cho ngươi giảm nhiệt!

Miêu Nghị thuận tay hất một thương, đánh bay điểm bạch quang kia, tức giận nói:

- Nàng thích đùa giỡn người khác lắm sao?

Lão bản nương không nhịn được trừng mắt lần nữa, nói:

- Chính ngươi có mắt không tròng trách ai được?

Miêu Nghị hung hăng chỉ chỉ nàng:

- Rõ ràng là chính nàng cố ý lừa gạt.

Lão bản nương hai tay khoanh tay ở trước ngực, than thở:

- Còn dám nói mình không phải là có mắt không tròng sao, trước khi ngươi chửi mắng người ta có mở to mắt nhìn cho rõ, ta đưa cho ngươi vật gì không? Đó là một viên Nguyện Lực Châu tụ tập nguyện lực một năm của vạn người, đủ tăng tu vi của ngươi lên tới Bạch Liên nhị phẩm. Nếu như ngay cả thứ này cũng không thể bịt miệng ngươi, vậy ta thu hồi lại là được.

- Nguyện Lực Châu? Vạn người... 

Miêu Nghị không kịp lựa lời, nhanh chóng nghiêng đầu nhìn chung quanh, vừa cầm thương vạch cỏ tìm kiếm vừa hỏi:

- Rơi đi đâu rồi, nếu như lạc mất thật là đáng tiếc, ta tìm giúp nàng… Đâu mất rồi, ngàn vạn lần chớ nên không tìm được… 

Lẩm bẩm trong chốc lát, rốt cục hắn như nhặt được chí bảo, tìm được trong một bụi cỏ hạt châu toát ra bạch quang nhu hòa to bằng hạt trân châu, vui mừng ra mặt, cầm lên quan sát tỉ mỉ, yêu thích không nỡ rời tay.

Vật này không làm giả được, tu sĩ vừa cầm vào tay liền biết thật giả, Nguyện Lực Châu tập hợp một năm nguyện lực của vạn người này bằng mười viên hắn đã lấy được ở Phù Quang động.

- Nàng cho ta thật sao?

Miêu Nghị nắm hạt châu ngẩng đầu hỏi.

Lão bản nương khoanh tay đáp:

- Ai bảo vừa rồi ngươi mắng ta, nên ta mới thay đổi chủ ý. Bất quá... nếu ngươi thừa nhận mình có mắt không tròng, viên Nguyện Lực Châu này vẫn là của ngươi.

Không cần suy nghĩ, Miêu Nghị thẳng thắn khoát tay nói:

- Được rồi, ta là một nam nhân không so đo với một nữ nhân như nàng, coi như ta có mắt không tròng là được.

Nói xong vội vàng cất hạt châu vào trong người, dường như chỉ sợ đối phương đổi ý.

Hắn vất vả liều mạng từ trước tới nay, không phải là vì vật này sao?! Ngay cả Tần Vi Vi hắn còn có thể nhịn được, chuyện này có thu hoạch sao lại không nhịn được. Nếu như đối phương cho thêm vài hạt nữa, vậy đối phương muốn nói mình thế nào cũng được.

Lão bản nương trừng mắt một lần nữa, hừ lạnh một tiếng:

- Người đâu!?

Đang lúc này, đầu bếp, nho sinh và hai tên lực đinh khiêng theo chiếc giường có giăng màn đỏ cùng nhau bay tới, dừng ở trên ngọn cây sau lưng lão bản nương.

Bọn người này ai lấy lộ vẻ cổ quái nhìn Miêu Nghị.

Nho sinh đưa tay vén màn, lão bản nương xoay người mà vào, lười biếng nằm nghiêng trên giường, co tay chống đầu nhìn Miêu Nghị bên dưới.

Miêu Nghị lập tức lắc mình bay lên trên ngọn cây, hỏi:

- Rốt cục các ngươi là ai?

Nho sinh buông màn xuống, che khuất thân hình yểu điệu mê người của lão bản nương.

Trong màn vọng ra một tiếng cười khẽ của nàng:

- Gặp nhau cần gì phải quen nhau, có lẽ hai ta chỉ là khách qua đường lướt ngang qua nhau trong cuộc sống vội vàng của giới tu hành. Trong cuộc sống này, sinh tử chỉ là chuyện trong sớm tối, hôm nay từ biệt có lẽ sau này sẽ không còn gặp lại, đâu cần phải biết ta là ai. Nếu sau này có cơ hội, tiểu huynh đệ hãy tới Lưu Vân Sa Hải, tỷ tỷ sẽ tận tình địa chủ, mời uống một chén.

Lời nói vừa dứt, cả bọn khiêng nhuyễn kiệu từ từ bay lên không.

Bay không bao lâu, bên trong màn đỏ đột nhiên lóe lên vô số tơ vàng, sau đó ảo hóa ra ảo ảnh một con kim bằng vỗ cánh bay, bao phủ cả bọn và nhuyễn kiệu bay sâu vào trời đêm nhanh như điện chớp.

Cảnh tượng trước mặt khiến cho Miêu Nghị biết tu vi của đối phương cao hơn mình xa, đối phương không nói với mình thân phận của bọn họ, hẳn là mình không xứng đáng được biết.

Nhìn theo phương hướng bọn họ biến mất suy nghĩ xuất thần một hồi, hắn khẽ lẩm bẩm: 

- Lưu Vân Sa Hải...

Chỗ kia hắn đã nghe Diêm Tu nói qua, nhưng cách nơi này quá xa, cỡi long câu cũng phải chạy thật lâu, là một địa phương không thuộc giới tu hành cai quản. Nếu đúng như lão bản nương nói, sau này thật đúng là hắn chưa chắc đã có cơ hội tới đó.

Sau khi phục hồi tinh thần lại, Miêu Nghị phát hiện mình nghĩ quá xa, người ta hiềm mình tu vi thấp, rõ ràng là không muốn kết giao với mình, cần gì nhớ mãi không quên, vẫn nên lo cho thân mình trước mắt là hay hơn hết.

Nghĩ đến trước mắt hắn có chút hưng phấn, giết quỷ tu kia, suy đoán ghế động chủ không thoát khỏi tay mình. Hơn nữa còn được viên Nguyện Lực Châu tập hợp một năm nguyện lực của vạn tín đồ, có lẽ làm động chủ Đông Lai động một năm bất quá cũng chỉ được bấy nhiêu.

Bất quá trước mắt còn có một chuyện phiền phúc, Mạc Thịnh Đồ và Trương Thụ Thành đã chết, trở về biết ăn nói thế nào đây…

Suy nghĩ một chút cũng không quá phiền phức như vậy, Hùng Khiếu lén lén lút lút dùng thủ đoạn nhỏ mọn này, hiển nhiên là không muốn để cho Dương Khánh biết. Mình cứ đẩy cái chết của hai tên này lên người quỷ tu, chẳng lẽ Hùng Khiếu dám vạch trần sao?! Ngược lại phải vắt óc suy nghĩ sau này làm thế nào đối phó lão quỷ Hùng Khiếu kia.

Trước xem thử trên người hai tên kia có thứ gì đáng tiền hay không...

Miêu Nghị khẽ lẩm bẩm, lại nhanh chóng bay trên ngọn cây, nhắm phương hướng ngôi chùa bay trở về.

Trở lại chùa, khắp cả trong ngoài vẫn bừa bãi như trước, Miêu Nghị lục soát một hồi trên thi thể Mạc Thịnh Đồ và Trương Thụ Thành, tìm được một ít tinh tệ.

Loại tinh tệ này có ba màu trắng, đen, vàng, chỉ dài bằng nửa ngón cái, rộng bằng ngón cái nhưng mỏng như lưỡi dao, cầm một trăm đồng trên tay cũng không dày lắm.

Tỷ lệ đổi theo thứ tự là 10000:100:1, nói cách khác một kim tinh có thể đổi được một trăm hắc tinh, đổi được một vạn bạch tinh.

Loại tiền tệ này thông dụng trong cả thế tục và giới tu hành, đối với tu sĩ mà nói, ngoại trừ có thể mua đồ nơi thế tục giống như người bình thường, còn là vật tiêu hao khi luyện chế pháp bảo.

Bởi vì ba loại tiền tệ này đều ẩn chứa một loại tinh phấn, là ba loại bột kim loại màu sắc khác nhau, loại tinh phấn này có tính câu thông rất tốt với pháp lực.

Tỷ như bộ khôi giáp và ngân thương mà Dương Khánh sử dụng là do tinh phấn trong bạch tinh luyện chế, không phải là ngân thương bình thường trong tay Miêu Nghị có thể sánh được.

Thương trong tay Miêu Nghị đụng phải một đòn của tu sĩ cao cấp là có thể hỏng mất, mà bộ vũ khí của Dương Khánh có lực chịu đựng tốt hơn nhiều. Lúc đánh nhau dù không dùng pháp lực gia trì, không dùng tới tính năng pháp bảo, mức độ cứng rắn và sức chịu đựng cũng hơn xa ngân thương Miêu Nghị.

Bộ trang bị dùng tinh phấn chế tạo của Dương Khánh có thể luyện chế thành pháp bảo, ngân thương Miêu Nghị chỉ được làm bằng thép ròng. Không phải là bất cứ khối thép nào cũng có thể luyện thành pháp bảo, nếu không chắc chắn thiên hạ đại loạn.

Bất quá lượng tinh phấn trong mỗi tinh tệ là rất ít, lấy ra cũng khó khăn, bộ trang bị của Dương Khánh có chứa tinh tệ trắng kia có giá trên trời, tu sĩ thông thường không thể nào chế tạo nổi. Thử nghĩ toàn bộ Thiếu Thái sơn cũng chỉ bản thân Dương Khánh có một bộ, có thể tưởng tượng vốn liếng chế tạo ra nó cao tới mức nào.

Về phần pháp bảo được tạo thành bởi hắc tinh chắc chắn càng mạnh hơn trang bị của Dương Khánh không ít, pháp bảo Dương Khánh vẫn không thể công kích ở khoảng cách xa, nhưng pháp lực câu thông với hắc tinh lại không tồn tại vấn đề này.

Về phần kim tinh càng không cần phải nói, pháp lực câu thông cũng không phải là tinh tệ đen trắng có thể so sánh được. Lúc trước Miêu Nghị nhìn thấy ảo ảnh kim phượng của Hồng Trần tiên tử ở cổ thành, đại bằng màu vàng vừa rồi lão bản nương ảo hóa ra chính là minh chứng.

Đối với Miêu Nghị trước mắt, cho dù là làm tới động chủ Đông Lai động cũng chỉ có thể mơ tưởng một chút mà thôi, những thứ đó cách hắn quá xa vời.

Tung tung những tinh tệ kia trong lòng bàn tay, Miêu Nghị buông tiếng than dài:

- Nếu sau khi ta làm động chủ Đông Lai động, có thể phát hiện một mỏ tinh tệ trên địa bàn Đông Lai động thì hay biết mấy.

Bất quá sau đó lại lắc đầu, nếu thật sự phát hiện mỏ tinh tệ trên địa bàn Đông Lai động, chắc chắn hắn sẽ bị hất sang bên, không được nhúng tay vào, bằng vào thực lực nho nhỏ của hắn cũng không giữ được.

Sau khi nhét tinh tệ vào người, rất nhanh lại có phát hiện khiến cho hắn phấn chấn tinh thần: hắn lục soát được trên thi thể Mạc Thịnh Đồ và Trương Thụ Thành mỗi người có một hạt Nguyện Lực Châu bằng hạt gạo đã tiêu hao chừng một nửa, là loại Nguyện Lực Châu tập hợp nguyện lực của ngàn người.

Rất hiển nhiên, hai người bọn họ không thể luyện hóa Nguyện Lực Châu biến thái như Miêu Nghị, Nguyện Lực Châu được phân phát vẫn chưa kịp luyện hóa hoàn toàn.

Miêu Nghị không nói nửa lời, không thể nào không lấy vật này, lập tức nhét vào ngực mình.

Hắn lại thi pháp rà soát cẩn thận trên hai thi thể một lần nữa, sau khi thấy không còn thu hoạch gì khác bèn cầm thương rời đi. 

Hắn coi thường vũ khí của hai tên tử quỷ kia, cũng không phải là loại vũ khí tốt như của Dương Khánh.

Thình lình có tiếng hí dài vang lên, dưới mái hiên chùa có cột một con ngựa, nó đang hí một tiếng với Miêu Nghị đang muốn rời đi.

Miêu Nghị quay đầu nhìn lại, nhất thời vui mừng. Quả thật là trong cái rủi có cái may, ba con ngựa kia đã bị độc thủ của cương thi, con ngựa này ngược lại bởi vì chở hàng, lúc ấy tình huống khẩn cấp không lo lắng được cho nó, vẫn bị cột ở cột đá, nhờ vậy mà tránh được một kiếp.

Miêu Nghị chạy tới tháo hàng hóa trên lưng nó xuống, lúc tháo dây thừng ra chợt nhớ lại tình cảnh lão bản nương lên ngựa không được, giả bộ thật giống.

Bất quá rất nhanh Miêu Nghị sửng sốt, từ từ giơ bàn tay mình lên quan sát, tim đập rộn lên một trận.

Nếu như nhớ không lầm, lúc ấy trong cơn tức giận hắn đã vỗ vào mông lão bản nương một cái…

Suy nghĩ một chút quả thật là có chuyện như vậy, lúc ấy dường như lão bản nương cũng sợ ngây người, giật mình ngây ngốc nhìn mình...

Mình bắt đầu làm chuyện hạ lưu vô sỉ như vậy từ bao giờ???

Mình có tư cách gì ngăn cản Mạc Thịnh Đồ, mình còn không phải là nhân vật ngang hàng với người ta, lại còn quá đáng hơn người ta. Người ta bất quá chỉ nắm tay mà thôi, tối thiểu Mạc Thịnh Đồ cũng chưa hề sờ vào mông lão bản nương…

Miêu Nghị nhất thời toát mồ hôi, tim đập rộn lên kinh hãi một hồi, vì sao lúc ấy lão bản nương không làm thịt mình?!

Trong khi sợ hãi hắn lại vắt óc cố nhớ lại, xem cảm giác lúc mình đánh một phát vào mông người ta thế nào.

Ôi, lúc ấy cũng không có tâm trạng nghĩ tới chuyện này, nhưng cảm giác sờ mông lão bản nương rốt cục là như thế nào đây, lần đầu sờ mông nữ nhân, còn là nữ nhân xinh đẹp như vậy, vì sao lại quên mất...

Miêu Nghị đột nhiên phục hồi tinh thần lại, nhổ một bãi nước bọt.

Hắn lại thuận tay tát mạnh vào mặt mình một cái, phát hiện mình càng ngày càng hạ lưu, vì sao lại nghĩ tới chuyện này…

Cố gắng gạt đi ý nghĩ kỳ quái kia, hắn cầm thương phóng người lên ngựa, phóng ngựa chạy ra khỏi Diệu Pháp tự. 

Hắn còn có một chuyện là hoàn toàn không có ấn tượng, lúc ấy ôm lão bản nương người ta chạy càng quá đáng hơn, chẳng những sờ mông người ta còn đặt tay trên ngực.

Thật sự là lúc ấy hắn chỉ lo chạy trối chết, cảm giác ôm lão bản nương chẳng khác nào ôm đầu heo. Chỗ mà hắn vô ý chạm vào cũng chẳng khác nào lúc trước hắn từng chạm vào heo, cho nên không hề để trong lòng. Thế nhưng hiện tại nhớ lại, có lẽ lúc ấy lão bản nương xấu hổ tới nỗi muốn đập đầu mà chết.

Chẳng qua là... Không biết lão bản nương có để trong lòng hay không...

Chỉ vì cao hứng nhất thời muốn đùa giỡn một phen, rốt cục bắt gà không được còn lỗ nắm thóc, bị tên Miêu Nghị này ăn đậu hủ một phen.

Ra khỏi Diệu Pháp tự, Miêu Nghị một mình một ngựa theo đường cũ trở về Trường Phong động.

Không vì gì khác, hắn không thể bỏ mặc Hắc Thán bất kể, mặc dù nó hơi mập, tính tình hơi kém một chút, nhưng Miêu Nghị không thể không thừa nhận súc sinh kia có cá tính.

Khoan nói đến chuyện lúc trước giao thủ với tu sĩ Bạch Liên tam phẩm, Hắc Thán thình lình cắn đối phương một cái cứu mạng mình, tốc độ chạy của nó cũng hết sức trâu bò, người khác không đuổi kịp.

Miêu Nghị giục ngựa chạy trên quan đạo, cũng không vì cước lực của nó chậm mà vứt bỏ, bởi vì hắn đang muốn nhờ đó dần dần khôi phục lại pháp lực đã tiêu hao.

Hắn lấy ra một hạt châu bằng hạt gạo tiêu hao hơn phân nửa xoa xoa trên y phục, đưa lên môi lại có vẻ không nỡ, bất quá cuối cùng vẫn nhét vào trong miệng, vận công luyện hóa.

Không có thứ gì có hiệu quả khôi phục pháp lực tốt hơn Nguyện Lực Châu, tốt hơn nhiều so với các loại đan dược mà các môn phái tu chân vơ vét.

Nhất là tốc độ khôi phục pháp lực càng không phải là đan dược có thể so sánh, cho nên không ít tu sĩ đều mang theo người tối thiểu một viên Nguyện Lực Châu, để phòng bất cứ tình huống nào cũng có thể khôi phục pháp lực.

Bất quá tu sĩ chịu dùng Nguyện Lực Châu để khôi phục pháp lực đều không phải là tu sĩ bình thường, đối với tuyệt đại đa số tu sĩ tầng dưới chót như Miêu Nghị, sử dụng Nguyện Lực Châu khôi phục pháp lực quá xa xỉ, giữ lại nâng cao tu vi tốt hơn nhiều.

Nhưng hôm nay Miêu Nghị được mùa nên quyết định xa xỉ một phen, ít nhất phải thử mùi vị dùng Nguyện Lực Châu khôi phục pháp lực một lần, cũng có thể nói là tích lũy kinh nghiệm sử dụng.

Hai canh giờ sau, Miêu Nghị nhả Nguyện Lực Châu trong miệng ra cầm trong tay xem thử, lộ vẻ kinh ngạc, không nghĩ tới tốc độ khôi phục pháp lực của Nguyện Lực Châu nhanh như vậy, mới hai canh giờ đã khôi phục lại pháp lực của mình tiêu hao gần hết, bình thường ngồi tĩnh tọa khôi phục phải mất chừng mấy ngày.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.