Không hổ là người chưởng quyền nhiều năm sau khi Miêu Nghị rời nhà ra đi, lời nói đều có thể nói đẹp như vậy, hơn nữa lại tương đương có đạo lý. Nhưng mà tình huống thật lần này khiến hắn thực tại rất lo lắng không thể không đề phòng một phen. Trước kia là biết Miêu Nghị ra ngoài phải đối mặt với nguy hiểm chưa lường trước được. Nhưng lần này thì rõ ràng biết là Miêu Nghị cần phải với dùng Thanh Liên tu vi đi ra ngoài liều mạng cùng tu sĩ với cảnh giới Hồng Liên thậm chí Tử Liên, hoàn toàn là chuyện có đi không trở lại.
Hai người lo lắng vô cùng, trong lúc lo lắng lại hận tự bản thân mình không thể giúp đại nhân cái gì cả. Cùng là động chủ, sơn chủ, phủ chủ lên đến đây, bất luận lúc nào đại nhân cũng không để cho các nàng thiếu hụt tài nguyên tu luyện. Những thị nữ lãnh lương khác nào có đãi ngộ tốt như vậy, ngay cả chủ nhân còn không đủ dùng, lại càng không cần phải nói thị nữ ở bên người nữa. Chỉ nói không về chuyện này, đại nhân có thể nói là tốt hơn quá nhiều so với những người cùng chức khác. Cho tới bây giờ đại nhân chưa bao giờ để cho hai người bọn họ quan tâm lo lắng qua phương diện này cả. Nói một cách khó nghe một chút thì, những điện chủ khác chưa chắc có các thị nữ có tài sản dư dã trong tay như hai người nàng. Nhưng mà đại nhân lại không không sống an dật bằng những người khác, động một chút là một mình chạy ra ngoài, sanh sanh tử tử.
Hơn nữa nói chuyện về nữ nhân, những kẻ năng lực không bằng đại nhân, có mấy ai bên cạnh ít có mỹ nhân bồi tẩm. Ngay cả một đám tay chân của đại nhân cũng thỉnh thoảng trao đổi mỹ nhân ở hậu cung, trong khi đó thì bên người đại nhân từ xưa tới nay một mực chỉ có hai người bọn họ.
Đường đường là đại nhân mà hưởng thụ còn không bằng thủ hạ của mình, vạn nhất ngày nào đó đại nhân gặp nguy hiểm rồi... Hai người ngẫm lại đều cảm giác mình có phải là làm thật quá đáng rồi hay không.
Vì thế mấy ngày nay hai người cũng nghĩ thông rồi, chỉ cần đại nhân có thể bình an trở về, sẽ không ngăn chặn phương diện này nữa. Dù sao những mỹ nhân chọn lựa đến một khi già đi sắc suy cũng nhanh, không cần tốn bao nhiêu năm liền phải đổi người, cũng không uy hiếp được vị trí của hai người, chỉ cần là làm cho đại nhân vui vẻ mà thôi.
Miêu Nghị kỳ quái nói:
- Nếu thật là như vậy, các ngươi muốn tuyển thì đi tuyển, tại sao lại hỏi ta thích cái dạng gì?
Thiên Nhi cười nói:
- Đây là đất cung tẩm của ngài, nếu như chúng tôi chọn lựa đến một đám ngài xem không vừa mắt, chẳng phải là khiến cho đại nhân nhìn mà bực cả cái mình hay sao?
Bất luận hai người nói có đúng hay là không, thì xem ra cũng có chút đạo lý. Theo địa vị của mình càng ngày càng cao, tẩm cư cũng càng lúc càng lớn, không cấp cho hai nữ trợ thủ đích xác là không quản được hết việc. Miêu Nghị hơi trầm ngâm nói:
- Tạm thời miễn đi, vẫn chưa thể xác định chúng ta có thể ở chỗ này được bao lâu.
Hai nữ kinh ngạc nhìn nhau, có chút không rõ ý gì, Tuyết Nhi thử hỏi:
- Chẳng lẽ cung chủ cảm thấy đại nhân làm điện chủ không thích hợp?
Trong lòng Hai người đều thầm lẩm bẩm, hay là đại nhân chuyến này phạm sai lầm gì, lại sắp bị biếm trở thành phủ chủ lần nữa? Đại nhân có thể nói là có vết xe đổ, năm đó đã từng bị cách chức từ động chủ biếm trở về làm mã thừa.
Miêu Nghị lạnh nhạt nói:
- Có thể phải đi sang Mộc Hành cung bên đó làm điện chủ. Bất quá bây giờ còn nói không rõ lắm, không có cách nào xác định, để xem xét tình hình rồi hẵn nói.
Thì ra là như vậy! Hai nữ lập tức yên tâm rồi vậy. Nhưng mà Tuyết Nhi liếc nhìn sự xa hoa chung quanh, cảm thấy nơi này tốt vô cùng, vừa mới quen thuộc, ít nhiều có chút không nỡ bỏ.
Thiên Nhi cười nói:
- Nếu là như vậy, thì chờ tới đó rồi hãy nói đi. Chờ chức vị của đại nhân định rồi, tôi và Tuyết Nhi lại đi chọn lựa cung nữ.
Miêu Nghị không nguyện đem tinh lực hao tốn trên loại chuyện như vậy, thuận miệng trả lời:
- Các ngươi cứ xem mà làm đi, dù sao trong hậu cung này vẫn là do các ngươi làm chủ.
Lời nói này làm hai người cao hứng, Tuyết Nhi hơi làm nũng nói:
- Cũng không phải đâu mà, đại nhân sớm muộn gì cũng phải có phu nhân, đến lúc đó chủ chân chính của hậu cung là phu nhân mới đúng.
Nói đến sự việc này, Miêu Nghị ngẩn ra, nghĩ tới cái vị ở Lưu Vân Sa hải kia, có chút mất thần.
Thiên Nhi nhìn mặt mà bắt hình dong, hỏi dò:
- Đại nhân, trong lòng ngài có phải là đã có đối tượng thích hợp cho phu nhân tương lai rồi hay không?
- Không nói chuyện này!
Miêu Nghị chậm rãi nhắm hai mắt lại, trong lòng có điểm rối loạn, liên lạc không được với Lão Bản Nương bên đó, khiến cho hắn có chút không nhịn được muốn chạy tới Lưu Vân Sa hải để nhìn coi rốt cuộc là thế nào...
Sau khi tắm rửa xong, quần áo phiêu dật, thần thanh khí sảng, Miêu Nghị đi vào tu luyện tĩnh thất, lấy ra Kỳ Lân thương tra xét, 'Hỏa Cực Tinh' ở bên trong sau khi kinh qua tiêu hao kịch liệt, quả nhiên lại nhỏ thêm một vòng lớn. Chiếu theo dạng này đi xuống, cũng không dùng được bao nhiêu lần nữa. Trong đầu Kỳ Lân trước mặt có thể nói là bị tự bản thân mình móc ra thành trống rỗng, xem ra phải dùng tiết kiệm một chút.
Thu Kỳ Lân thương, Miêu Nghị đột nhiên lật bàn tay, một đóa vô sắc hỏa diễm gần như hư vô hiện lên trên bàn tay, giây lát lại nhập vào trong bàn tay. Hắn lật bàn tay, lăng không vỗ một cái.
Ba! Chỉ thấy trên vách đá bất ngờ xuất hiện một dấu bàn tay cháy rụi.
Nội pháp quả nhiên đã đột phá gông cùm xiềng xích, có thể thi triển ở bên ngoài cơ thể rồi, mặt Miêu Nghị lộ vẻ vui mừng, hai tay chụp lấy Nguyện Lực châu cầm ở trong tay, nhắm mắt ngưng thần khảo nghiệm tốc độ tu luyện của bản thân mình giờ này.
Không thử còn tốt, thử qua một lần kinh cả người, hắn bỗng nhiên mở hai mắt ra, lộ ra vui mừng. Sau khi bình phục lại tâm tình, lại lần nữa ngưng thần khảo nghiệm tốc độ tu luyện cụ thể. (..)