Phi Thiên

Chương 659-1: Nhất thương nơi tay (1)



Bành Ngư dẫn đệ tử Tam Tổ môn quan sát cuộc chiến có chút đau răng, trong lòng thầm nhủ, Miêu lão đệ, ngươi đánh thì đánh, tại sao lại còn nói cảnh giới Hồng Liên không phải địch thủ..., đây không phải là tự tìm phiền toái cho mình sao, ngươi tuyệt đối không nên gặp chuyện không may, nếu không miếng thịt của Tam Tổ môn ta đến miệng lại phải đổi cho người khác ăn.

- Bại tướng dưới tay, còn dám khẩu xuất cuồng ngôn!

Bạch Tử Lương cười lạnh một tiếng, chỗ mi tâm hiện lên một đóa Hồng Liên nhị phẩm, vù một tiếng, nhanh chóng lướt tới, đẩu thương đâm thẳng, trong nháy mắt hơn mười đạo thương ảnh bay tới, uy lực công kích trực tiếp bao phủ mấy trượng xung quanh, làm cho người ta không phân rõ thiệt giả, khí thế trong nháy mắt ra, trong đó mang theo yêu khí cuồng bạo, vừa ra tay khí thế đã phi phàm.

Cơ Mỹ Mi nhanh chóng quay đầu lại nhìn ca ca một cái, quả thấy Cơ Đức Hải theo bản năng khẽ vuốt cằm, nhất thời trong lòng mừng rỡ.

Thương thuật nhi tử sở tập vốn là bất phàm, chính là gia truyền của Cơ gia, nhi tử cũng là khổ công rèn luyện. Cơ Mỹ Mi nàng cũng không phải không có nhãn lực, trong lứa thế hệ ngang hàng với nhi tử ở Cơ gia, sợ là không người nào có thể so sánh được với nhi tử của mình.

Số đại lão khác bên phía Yêu quốc cũng gật đầu tán dương cũng không ít, tu vi Hồng Liên nhị phẩm đúng là khó có được thực lực tiến công như thế này, tên này đúng là hiếm thấy, sợ là trong số những người có tu vi đồng cấp, người có thể ngăn cản một kích của hắn cũng không nhiều lắm, không hổ là Vạn Yêu Thiên xuất ra.

Bạch Tử Lương xuất thủ hung mãnh như thế, người bên phía Tiên quốc cũng lập tức ngừng lại hô hấp, ngưng thần mà nhìn, trong lòng cũng căng thẳng. Bất kể Miêu Nghị có phải thủ hạ của mình hay không, trận chiến này quan hệ đến thể diện của Tiên quốc, ngay cả Tông Trấn cũng ngưng thần nhìn chăm chú.

Nhạc Thiên Ba và Trình Ngạo Phương càng không cần phải nói, đối với hai người bọn họ mà nói, đến trình độ này của Miêu Nghị chiến bại mất tính mạng cũng là chuyện nhỏ. Đến lúc đó chẳng những là thể diện của Tiên quốc bị mất hết, hai người lại càng khó đối mặt với trên dưới Tiên quốc.

Không thể không nói, Bạch Tử Lương vừa ra tay liền chấn nhiếp rất nhiều người, không ít tu sĩ đồng cấp trong các môn phái đều đang tự vấn lòng, hỏi mình có thể ngăn cản một kích của Bạch Tử Lương hay không.

Trái tim của Bát Giới như treo lên tận cổ họng, Lão Bản Nương lại càng khẩn trương, mười ngón tay nắm chặt dưới bàn.

Nếu nàng quá mức quan tâm thì sẽ rối loạn phân tấc, nhưng thợ mộc đứng phía sau Lão Bản Nương lại không hề lo lắng, trước kia trong sa mạc hắn đã tận mắt nhìn thấy uy lực của một thương trong tay Miêu Nghị. Có thể nói không hề thua kém so với xuất thủ trước mặt của Bạch Tử Lương, hơn nữa hiện nay tu vi của Miêu Nghị lại càng tiến bộ hơn xưa, muốn ngăn cản đối phương cũng không khó.

Thứ Miêu Nghị chú ý không phải là công kích của Bạch Tử Lương, công kích của Bạch Tử Lương nhìn như bén nhọn, nhìn như có cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu với Nhất Thương Thập Sát của hắn, nhưng hắn vừa nhìn ra thương ảnh bao phủ mà đến phần lớn là trống rỗng, chẳng qua dưới tình huống làm người ta khó lòng phòng bị lại giấu rất nhiều biến hóa, có thể tấn công bất kỳ chỗ nào trên người ngươi vào bất cứ lúc nào, còn Nhất Thương Thập Sát của Miêu Nghị hắn thì chiêu nào cũng là thật.

Miêu Nghị chân chính chú ý chính là yêu khí hộ tống Bạch Tử Lương bộc phát ra lúc xuất thủ, nhưng hắn đã sớm được Nhạc Thiên Ba nhắc nhở, biết Vạn Yêu quyết thi triển ra yêu khí không thể tầm thường, làm hắn không dám khinh thường, chuẩn bị tinh thần sẵn sàng ứng đối.

Về phần công kích của Bạch Tử Lương, chẳng qua chỉ có như vậy, trong mắt hắn quả thực là múa rìu qua mắt thợ.

Lão Bạch chỉ điểm hắn mặc dù là thương pháp, nhưng không chỉ chỉ điểm cho hắn thương pháp, vì theo như lời lão Bạch đã nói ‘người ta đoạt đồ của ngươi ngươi có năng lực đánh trả’, điều này mới khiến hắn cầm lên một cây mộc thương đối mặt với núi cao biển rộng, đối mặt với thiên địa, đối mặt với tinh không mênh mông, đối mặt với tương lai.

Theo tu vi của Miêu Nghị tăng lên, càng ngày càng cảm nhận được những gì lão Bạch nói không phải là nói ngoa, nói cho hắn người ta đoạt đồ của ngươi ngươi có năng lực đánh trả, = thứ thật sự cho hắn, không chỉ là thương pháp, mà là thứ ẩn chứa sau lưng thương pháp, tu vi càng cao càng có thể cảm nhận được chỗ ích lợi trong đó, có thể nói cả đời hưởng thụ, không phụ lại kính ngưỡng của Miêu Nghị đối với hắn.

Lúc này Miêu Nghị có thể nói không nhúc nhích nhìn Bạch Tử Lương giết ra một mảnh thương ảnh mà đến, sắc mặt không chút thay đổi, vẫn chú ý sự biến hóa của yêu khí, cho đến khi công kích của thương ảnh bao phủ đến trước gót chân.

- Anh anh...

Tiếng rồng ngâm đột nhiên vang lên.

Quá nhanh! Mọi người chỉ cảm thấy một chữ ‘nhanh’, Miêu Nghị đột nhiên động thủ, một tay sau lưng, một tay cầm thương, đơn giản đánh ra một thương.

Đ-A-N-G...G! Một tiếng kim thiết vang lên, chấn động quanh quẩn bên trong khu đất trống, pháp lực chạm vào nhau như sóng xung kích, kích động bụi đất bay lên tứ tán, mặt đất như vỏ trứng bị đánh nát, trong nháy mắt đại diện tích khuếch tán nứt nẻ.

Cơ Mỹ Mi thấy vậy mí mắt trực nhảy, một thương tấn công cuồng bạo của nhi tử mình, thương ảnh chi chít bao trùm công kích trong nháy mắt biến mất, Miêu Nghị chỉ ra một thương, thậm chí không có động tác dư thừa, một thương tại chỗ, đã chế trụ công kích cuồng bạo của nhi tử mình, chỉ một thương đã chấm dứt công kích của nhi tử mình.

Trái tim Cơ Mỹ Mi nhất thời nhảy lên tới cổ họng, đứng cách xa như vậy rõ ràng cảm nhận được tự tin đến từ trên người Miêu Nghị.

Miêu Nghị thong dong đánh ra một kích, đối mặt với công kích cuồng bạo của Bạch Tử Lương, loại thong dong giống như chậm bước, hơn nữa còn là một cánh tay bắt thương phóng ra, tựa như từ trên một cành mai lộn xộn tiện tay hái một đóa hoa mai.

Thong dong như thế chính là một loại tự tin rất cường đại, người ta tựa hồ hoàn toàn không đặt nhi tử mình vào trong mắt, chân chính giống như hắn nói, chân chính là khí thế nhất thương nơi tay vô địch thiên hạ!

Trong tiếng kim thiết vang lên quanh quẩn, toàn trường trong nháy mắt yên tĩnh, nhìn chăm chú vào hai người đang giằng co trong bụi đất tràn ngập.

Phía sau màn tơ, ngón tay Phong Bắc Trần nhẹ nhàng gõ lên bàn làm Tần Tịch quay đầu lại liếc nhìn, Phong Bắc Trần quay đầu lại nhìn nàng lãnh đạm nói:

- Dùng thương thế đến cảnh giới này, không phải là thứ có thể dạy dỗ, cũng không phải là học với ai là có thể học được, phải dựa vào lĩnh ngộ của mỗi người. Người này khẩu xuất cuồng ngôn quả nhiên có mấy phần bản lãnh.

Tông Trấn đang nâng chén đến miệng, chân mày cau lại, lúc này mới tiếp tục nâng chén nhấp rượu, từ từ đặt chén rượu xuống, tựa hồ có vài phần lòng tin, thoải mái hơn không ít.

Chỉ một thương này, phàm là người có nhãn lực đều nhìn thấu ai mạnh ai yếu, có thể nói chỉ cần một thương đã lộ ra chân tướng!

---------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.