Phi Thiên

Chương 670: Biện pháp chậm ngu mà chắc...



- Điều này. ..

Liệt Hoàn có chút không nói nên lời:

-Ta nói nghe Ngưu Nhị, biện pháp này của ngươi có phải là chậm chạp có chút khoa trương hay không? Ai mà biết rõ phía dưới này sâu bao nhiêu, không thi pháp đào, cái này phải đào tới khi nào?

Miêu Nghị nói:

- Chậm chạp có lợi ích của chậm chạp, dù sao cũng so với đợi chờ không không tốt hơn nhiều. Chỉ cần một ngày không ra được, chúng ta vẫn cứ đào đi xuống một ngày. Nếu như tình huống có biến, phát hiện biện pháp này không được, chúng ta dừng lại cũng không muộn.

Liệt Hoàn nhìn chung quanh một chút, cũng đích thật là nghĩ không ra biện pháp gì tốt hơn, đành gật đầu nói:

- Vậy chứ thử một lần đi thôi.

Miêu Nghị lập tức nhường ra, đưa tay nói:

- Mời!

Liệt Hoàn mí mắt nhướn lên, liếc xéo nói:

- Chuyện ngu xuẩn như vậy, ngươi muốn để cho bổn vương làm? Ngươi không biết xấu hổ để cho bổn vương động thủ đào sao?

Miêu Nghị thở dài:

- Ta nói nha Yêu Vương, bây giờ đã là khi nào rồi, nghĩ biện pháp thoát ra ngoài mới là chính đề, cho nên đừng bày ra cái giọng điệu Yêu Vương của ngươi đó nữa. Ngươi hiện ra nguyên hình, tùy tiện vung tay lên, chẳng phải là mạnh hơn nhiều so với ta hai cái tay non này hay sao?

Hắn đưa đôi tay ra tới trước mặt của đối phương.

Bổn vương Hạn Bạt chân thân là dùng để đào đất sao? Vậy mà ngươi cũng nghĩ ra! Liệt Hoàn thần tình co giật, nhưng mà nói đi nói lại thì, người ta nói cũng không sai, bản thân mình hiện ra chân thân đào đất có hiệu suất đích xác là cao hơn so với người ta nhiều, nên y cắn răng nói:

- Biện pháp này của ngươi có đánh tin cậy hay không?

- Yêu Vương, đáng hay không đáng tin cậy dù sao cũng phải thử nhìn một chút mới biết a, thử qua mới có thể tìm ra vấn đề được.

Miêu Nghị chỉ về cái lổ do bản thân mình đã đào trước một chút rồi, vừa chỉ chỉ vừa nói:

- Yêu Vương, đào đi!

Liệt Hoàn một đôi xích mi run lên, cắn răng nghiến lợi nói:

- Ngươi biện pháp này được hay là không được a?

Miêu Nghị cười khổ nói:

- Được hay không được thử qua mới biết a! Ngươi hỏi ta, ta cũng không biết. Dù sao cũng so với việc chúng ta ở trên trời bay đi bay lại không giải quyết được vấn đề gì mạnh hơn nhiều.

Liệt Hoàn ngắm nhìn khắp bốn phía:

- Tìm cái chỗ có địa thế thấp một chút để thử thử xem.

Đây là đáp ứng rồi! Miêu Nghị vội vàng chắp tay nói:

- Yêu Vương anh minh!

- Anh minh cái cục...c...! Cái này phải là người ngu xuẩn như thế nào mới có thể làm ra được.

Chỉ thấy Liệt Hoàn bay đến không trung nhìn khắp nơi, cuối cùng bbay tới một mảnh đất có địa thế hơi thấp, người ở trên không trung đã hiện nguyên hình, Hạn Bạt nguyên hình cao hai trượng vừa rơi xuống đất, một đôi móng vuốt lớn liền nhanh chóng cào đất. Không hổ là Yêu Vương, thân thể cao lớn rất nhanh chìm vào dưới lòng đất.

Bụi đất tung bay, cho đến khi đào tới đất ướt mới không có bụi đất tràn ngập. Miêu Nghị bấy giờ mới đi gần đến đứng ở bên cạnh nhìn Liệt Hoàn đào đi đào lại trong hố sâu, phát hiện cặp móng vuốt ấy không những giết người lợi hại, mà làm chuyện đào đất này cũng quá trôi chảy.

Nhưng mà rất nhanh sau đó lại đụng phải khó khăn. Liệt Hoàn khi đào sâu đạt đến trăm thước thì hô to ở phía dưới:

- Dọn đất quá phiền toái a!

Miêu Nghị che miệng bắt loa hô to xuống phía dưới:

- Nhẫn trữ vật hay vòng tay trữ vật các loại đều được, đựng đất ném lên trên, ta đi đổ đất cho ngươi.

- Biết rồi.

Thanh âm u oán của Liệt Hoàn từ phía dưới cái giếng sâu hàng dặm đen như mực truyền lên, chỉ chốc lát sau một cái trữ vật trạc liền kêu rít bắn tung lên.

Miêu Nghị phi thân lên, đuổi theo về phía không trung bắt được cái trữ vật trạc kia.

Ôi! Trữ vật trạc cao cấp, đất chứa ở khoảng không bên trong không ít. Hắn nhanh chóng bay xa một chút, hi lý hoa lạp đổ đất ở bên trong ra cho sạch sẽ, đất chất chồng như một tòa núi nhỏ vậy.

Quay trở lại bbên cái giếng sâu, Miêu Nghị trực tiếp ném trữ vật trạc xuống, nơi này ném xuống, phía dưới lại bắn lên một cái, hiển nhiên trong tay Liệt Hoàn không chỉ có một món trữ vật trạc. Vì thế Miêu Nghị cũng có chuyện làm rồi, bay qua bayy lại dời đất tạo núi, giống như một con ong mật cần lao. Nhìn tận mắt một ngọn núi chất đống cao lên, ngay cả chính hắn cũng cảm giác biện pháp này không phải là ngu một cách bình thường.

Nhưng mà điều may mắn chính là, trong cái giếng sâu ấy không có gì dị thường, cự ly trên dưới xác thực là ở chỗ đó, không có trời cao vào biển hư không thể lường được như tình huống phía ngoài. Điều này nói rõ đào xuống nữa đích xác là có khả năng đào tới bản thể của pháp bảo. Hai người dần dần tinh thần tỉnh táo, phát hiện biện pháp ngu ngốc chậm chạp cũng không phải là không có chỗ dùng. Liệt Hoàn thấy được hi vọng, nên chịu khó đào hơn nữa.

Khi đào đến sâu ngàn thước...

Phía ngoài Linh Lung Bảo Tháp, sắc trời đã tối, các đỉnh núi nhóm lên từng hỏa bồn to lớn, trong thung lũng còn đang đánh nhau không ngừng vì vị trí thứ ba. Các môn các phái nguyện ý ra sân quá nhiều người, không có biện pháp nào không đánh không tranh giành.

Miêu Quân Di khống chế Linh Lung Bảo Tháp thì lại cau mày, Mạc Danh ở một bên chú ý thấy được, liền truyền âm hỏi:

- Có chuyện gì hay sao?

Miêu Quân Di truyền âm trả lời:

- Bên trong không có pháp lực dao động gì rồi, đánh nhau ngừng rồi, dường như bị bọn họ nhìn thấu manh mối.

Mạc Danh khẽ cười nói:

- Để ta tâm sự cùng người ở bên trong đó.

Miêu Quân Di gật gật đầu, thi pháp chỉ điểm vào Linh Lung Bảo Tháp bay ở hư không, ánh sáng màu tím trên bảo tháp lập tức tăng vọt.

Mạc Danh thi pháp hướng tới Linh Lung Bảo Tháp, lớn tiếng nói:

- Yêu Vương, nếu như chịu không nổi rồi, không ngại nhận thua một tiếng, ta sẽ phóng thích các ngươi ra.

Ánh mắt người của sáu người lập tức nhìn về phía Linh Lung Bảo Tháp.

Thế giới bên trong tháp, Miêu Nghị ngẩng đầu, chỉ thấy trên bầu trời dường như khai mở ra một cánh cửa sổ, một đạo sáng sáng lên trên không trung, thanh âm của Mạc Danh từ không trung ầm ầm truyền đến, dường như lan tràn khắn phiến thiên địa này, còn có thể nghe thấy tiếng đánh nhau phía bên ngoài truyền vào.

Vèo! Liệt Hoàn từ cái giếng sâu bay vọt ra, ném một trữ vật trạc cho Miêu Nghị, ngay sau đó tức giận quát về phía không trung:

- Muốn bổn vương nhận thua, không có cửa đâu!

Miêu Nghị xem xét hình dạng của Liệt Hoàn, lại toát mồ hôi hột. Cái con này làm gì là Hạn Bạt, sao mà giống con Dã Trư lăn qua lộn lại trong bùn đất thế, cả người đều là đất.

Thanh âm của Mạc Danh lại vang lên:

- Yến Bắc Hồng, ngươi có chịu nhận thua không?

Thế nào? Còn có phần của ta? Miêu Nghị lúc này lớn tiếng trả lời:

- Mạc chưởng môn, nhanh như vậy mà nhận thua mặt mũi của ta không còn biết để ở đâu, để ta thử lại lần nữa, đích thực không được thì ta sẽ nhận thua.

Liệt Hoàn lập tức quát mắng khiển trách:

- Nhận thua? Hèn cho ngươi không biết xấu hổ nói ra được, cái đồ không có tiền đồ!

Miêu Nghị lập tức đáp trả:

- Ngươi có tiền đồ còn bị đuổi phải chạy loạn khắp nơi sao? Ngươi có tiền đồ còn bị vây khốn ở đây sao? Ngươi có tiền đồ thì mang ta ra ngoài đi a!

- Chờ một chút, họ Mạc gọi ngươi là cái gì? Yến Bắc Hồng?

Liệt Hoàn đột nhiên hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.