Dưới cây ngô đồng, một cái tiểu cô nương ước chừng 5 tuổi bị một đám nhóc vậy quanh, bọn họ đang tranh đoạt món
đồ chơi trẻ con trên tay tiểu cô nương.
“Loại xú nha đầu như ngươi mà
xứng với món đồ chơi đang lưu hành này ư? Hừ! Nói ngươi biết, cho dù để
ngươi liếm đầu ngón chân của chúng ta, chúng ta còn ngại bẩn đấy!”
Đứa nhỏ đứng đầu là một nam hài thân
hình cao lớn, một phen đoạt lấy búp bê vải trên tay nữ hài,sau đó ném
xuống đất, chân dùng sức thải (giẫm lên) thật mạnh.
“Đừng khi dễ búp bê vải của ta, van cầu các ngươi. . . . . .”
Tiểu cô nương khóc nức nở, lệ vương đầy trên khuôn mặt nhỏ nhắn, bất lực cầu xin tha thứ.
Thấy hắn vẫn không ngừng giẫm, nàng liền dùng lực đạo cực kì nhỏ bé của mình đẩy nam hài ra, ý muốn làm cho hắn
đình chỉ hành vi tàn nhẫn.
“Cầu chúng ta? Ngươi cút ngay đi!”
Nam hài tử ác liệt cười lớn, đại lực đem nữ hài hất ra, chỉ vào tiểu cô nương đang ủy khuất rơi lệ ấy, nói :
“Mọi người nghe kỹ, nàng là do
một hạ tiện nữ nhân dơ bẩn bại hoại sinh ra, chúng ta ai cũng không được chơi cùng nàng! Gặp một lần liền mắng một lần!”
“Đúng! Gặp một lần mắng một lần!”
Một đoàn đứa nhỏ vây quanh tiểu cô nương, cùng nhau thóa mạ nàng.
Bọn họ người người đều mặc phục sức đẹp đẽ quý giá, vừa thấy chính là đệ tử con nhà quý tộc.
Nữ hài cuộn mình ngồi xuống, sống lưng
cứng ngắc dựa sát vào thân cây khô đằng sau, tiểu thân mình nhu nhược
chỉ có thể mượn thân cây này chống đỡ.
“Các ngươi đừng tới đây. . . . . .”
Giọng tiểu cô nương nhỏ như muỗi ngâm, cộng thêm khiếp đảm làm thanh âm càng thêm khó nghe.
“Ngươi đang nói cái gì? Lớn tiếng một chút!”
Một nam hài cao nhất trong số đó lớn tiếng cười ha hả, ỷ vào ưu thế về hình thể, tiến lên áp bách tiểu cô nương kia.
“Ngươi có tin chúng ta dám đem ngươi vứt xuống Bắc Sơn nuôi sói không?”
Nam hài tử không có hảo ý đe dọa, cũng hưng phấn mà thưởng thức vẻ hoảng sợ trên mặt nàng!
Tiểu cô nương trừng lớn con ngươi, sợ hãi nhìn những đứa nhỏ chung quanh người, lông mi xinh đẹp bất an rung động.
“Các ngươi còn tới nữa, ta liền nói cho phụ vương ta biết . . . . . .”
Thanh âm non nớt của nàng hơi lớn hơn một ít, nhưng chỉ miễn cưỡng đạt tới mức nghe được.
Nàng yếu đuối, nhát gan, bởi vì nàng là nữ nhi của Trắc phi, đến đâu cũng bị người ta khi dễ.
“Phụ vương của ngươi mới không để ý tới một cái tiểu tiện loại do tiện nhân sinh ra như ngươi!”
Một đại cô nương đánh gãy lời nói của
tiểu cô nương kia, khinh thường nhục mạ nàng, đắc ý khi thấy tiểu cô
nương trong nháy mắt khuôn mặt tái nhợt đi.
“Ngươi. . . . . . Ngươi nói bậy. . . . . .”
Tiểu cô nương liều mạng lắc lắc đầu nhỏ, nàng không tin phụ vương rất yêu thương nàng sẽ không để ý tới nàng nữa!
Còn có, nàng không phải tiểu tiện loại, mẫu phi ôn nhu mê ly của nàng cũng không phải tiện nhân!
“Ngươi thật là một tiểu xuẩn (ngu ngốc)!”
Cái đại cô nương vươn tay, chỉ vào mũi tiểu cô nương lớn tiếng chửi rủa.
“Mẫu phi ta nói, hiện tại mọi
người trong kinh thành ai ai cũng biết phụ vương ngươi nạp một tiện nữ
chạy nạn làm Trắc phi, là sự sỉ nhục đối với Thiên Vũ hoàng triều chúng
ta. Tiểu tiện loại ngươi sinh ra trong bụng của tiện nhân, chính là sỉ
nhục trong sỉ nhục!”
Tiểu cô nương co rúm người, nguyên bản
khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngẩng lên lại rũ xuống, thân thể theo bản năng
lùi về phía sau, tựa hồ muốn tiến nhập vào thân cây.
Nàng cảm thấy trên đỉnh đầu đều là những ánh mắt hèn mọn, khinh miệt. . . . . .
Nàng không rõ bọn họ tại sao muốn đối đãi với nàng như vậy!
Nàng không có làm sai cái gì, mẫu phi nàng cũng không có làm sai cái gì, bọn họ tại sao muốn nhục mạ nàng cùng mẫu phi?
“Loại người như ngươi nên lập tức biến mất cùng mẫu phi đi. Tiếp tục ở lại vương thất, chỉ tổ bôi nhọ chúng ta mà thôi!”
Một đại nam hài hướng về phía tiểu cô nương lớn tiếng chửi rủa, tà ác đem tóc nàng xả ra.
Mấy hài tử khác cũng noi theo, mỗi người đều lên túm lấy một nắm tóc của nàng mà kéo.
Tiểu cô nương không có năng lực phản
kháng, tùy ý để một đám người liên thủ bắt nạt nàng, nàng chỉ có thể anh anh khóc nức nở , bất lực co rúc trên đám bùn đất bên cây ngô đồng.
Trên người dính đầy cỏ dại và bùn đất,
nguyên bản một đầu chỉnh tề đen bóng bị kéo đến thất linh bát lạc, khuôn mặt nhỏ nhắn sạch sẽ xoa đầy hoàng thổ (đất vàng), kết hợp cùng nước mắt nghiễm nhiên thành một cái tiểu tượng đất dơ bẩn!
Những hài tử kia xem tiểu cô nương dễ bị khi dễ, vì thế tiếp tục đẩy ngã nàng.
“Tiểu tiện loại, ngươi cũng chỉ xứng ăn đất, lần sau bảo tiện nương ngươi không cần cho ngươi ăn cơm!”
Một nữ hài tử dã man đem mặt tiểu cô
nương ấn xuống đất, những hài tử khác ở một bên vỗ tay khen hay, lửa
cháy đổ thêm dầu cổ động đứa bé kia tiến thêm một bước khi dễ tiểu cô
nương. . . . . .
“Dừng tay!”
Đột nhiên, một đạo thanh âm uy lệ ngăn lại hành vi khi dễ tàn nhẫn của mấy tiểu hài tử.
Không gian đột nhiên an tĩnh lại, đám nhỏ không hẹn mà cùng ngẩng đầu lên nhìn về nơi thanh âm phát ra ——
Chỉ thấy cách đó không xa, có một thiếu
niên đứng cô độc, ánh mắt băng lãnh lợi hại, biểu tình nghiêm túc, tuổi
không quá 15 nhưng khí phách khiến người khác không rét mà run.
“Là Thuộc Vương Phủ Tiểu vương gia!”
Mấy người hài tử nhận ra thân phận của người mới đến, theo bản năng lui về sau, giống như đang thấy một ôn thần đáng sợ!
Thiếu niên khép hờ con ngươi âm lãnh, âm thanh hờ hững nhưng lại mang theo vô hạn sát thương:
“Các ngươi cư nhiên liên thủ khi dễ một cô bé, quả thực không biết cảm thấy thẹn!”