Hữu Nhàn phủ phục trên mặt đất ,ngẩng đầu nhìn hắn,trong mắt ẩn ẩn nước mắt trong suốt.
“ Tại sao muốn kháng cự , rõ ràng chàng cũng muốn ta .”
Phản ứng cuả hắn mãnh liệt như vậy, nàng hoàn toàn có thể cảm nhận được.
“ Ta muốn ngươi?”
Hắn khinh thường hừ lạnh một tiếng, mắt lạnh chằm chằm nhìn nàng.
“ Ngươi hành động như vậy ,chỉ cần là nam nhân thì đều sẽ muốn ngươi!”
Hắn lớn tiếng quát nàng.
Hữu Nhàn mân mê cái miệng nhỏ , nước mắt trong hốc mắt dâng nên nhanh chóng lã chã rơi xuống.
“ Ta khiến cho chàng chán ghét như vậy sao ?”
Nàng yên lặng đau buồn nhìn thẳng Thuộc Phong, ánh mắt như vậy chưa bao giờ xuất hiện trên gương mặt nàng.
Thuộc Phong nhanh chóng nắm chặt tay , im lặng không nói.
Hữu Nhàn thấy hắn im lặng, thương tâm nhắm lại hai mắt , dùng âm thanh cự kì yếu ớt nói:
“ Cho dù tính tình của ta trước kia rất không tốt,nhưng ta vẫn cố
gắng sửa, ta đã rất cố gắng, chỉ có một nguyện vọng duy nhất là muốn
chàng nhìn thấy,muốn chàng thay đổi cách nhìn về ta”
Nói đến đây, Hữu Nhàn đột nhiên ngẩng mặt lên, hai mắt đẫm lệ nhìn thẳng vào hắn.
“ Nhưng là vì sao, vì sao chàng không chịu chấp nhận sự thay đổi của ta?”
Thuộc Phong nhíu chặt lông mày—-
Vì sao không chấp nhận nàng?
“ Đối với ngươi ta không hề có cảm giác, thì nói gì đến chấp nhận?!”
Lời nói của hắn lạnh lùng vô tình, từ chối tình cảm của nàng đồng thời cũng chống cự lại ý muốn trong lòng của chính mình.
Hữu Nhàn lộ vẻ đau thương,cười khổ.
“ Cảm ơn chàng, đã để cho ta nhìn rõ vị trí của ta trong lòng chàng.”
Hắn trừng mắt nhìn nàng, khóe miệng hơi run.
Hữu Nhàn chậm rãi đứng nên, thân mình nhỏ nhắn hơi lảo đảo, giống như chỉ cần một cơn gió thổi qua cũng có thể gục ngã .
“ Chàngyên tâm, sẽ không có lần sau……………..”
Đã không thể cố gắng hơn được nữa , nàng có thể làm thé này đã là cực hạn rồi.
Nàng hờ hững xoay người, mỗi một bước đi cũng nặng nề khó khăn giống như chân bị đeo nghìn cân kim loại.
Sắc mặt hắn rất tệ, nhưng không lên tiếng ngăn lại, trong mắt phát ra ánh sáng kì quái, mắt nhìn thẳng vào bóng lưng nhỏ nhắn của nàng ngay
cả một cái chớp mắt cũng không có.
Hữu Nhàn vô ý thức đi nên phía trước, bước đi như chết lặng, như một cái xác không có linh hồn liên tục bước đi.
Vứt bỏ tự trọng, vứt bỏ kiêu ngạo, nàng làm tất cả chỉ mong hắn có
thể một lần quay đầu liếc mắt nhìn nàng lấy một cái , có được một chút
tình cảm của hắn.
Nhưng hắn lại là người nhẫn tâm, ngay cả một phần cơ hội cũng không cho nàng.
Chỉ đơn giản một câu “ không hề có cảm giác “ đều dễ dàng đem tất cả
những cố gắng lúc trước của nàng trở thành sự bướng bỉnhnực cười.
Lạnh lùng một câu “ nói gì đến chấp nhận” liền đánh tan hi vọng của nàng, đem một gậy đánh nàng rơi thẳng vào địa ngục.
Có lẽ số phận đã an bài nàng và hắn hữu duyên vô phận, chỉ có bản thân là nực cười, cứ ngây thơ không sợ hãi mà cố chấp.