Phi Thường Độc Sủng: Nữ Nhân Của Tàn Bạo Vương Gia

Chương 105: Động tình: Kìm lòng không được (4)



“ Hừ hừ , ngươi là Thuộc vương phi vậy thì ta chính là đương kim thánh thượng đấy !”

Gã cười nhạo, khóe miệng nhếch lên không hề giảm đi ác ý trong mắt.

Gã khẩn cấp thoát hết quần áo trên người mình rồi lại dồn sức nhào nên người Hữu Nhàn.

“ Bảo bối, ngoan , sớm thuận theo đại gia, đại gia sẽ làm cho ngươi thoải mái!”

Hữu Nhàn hung hăng tát gã một cái, nổi giận trừng trừng nhìn gã.

“ Xú ! Tiện nhân lại dám đánh ta? Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, vậy cũng đừng trách lão tử không biết thương hương tiếc ngọc!”

Ánh mắt đáng sợ của gã khiến Hữu Nhàn không tự chủ được mà lùi về phía sau, thẳng tới khi dựa lưng sát vào tường mới dừng lại, cuối cùng cũng hết đường lui.

“ Thuộc Phong……………chàng ở đâu? Thuộc Phong!”

Nàng bất lực khóc.

“ Gọi là gì ? Phong? Tiện nhân này lại thích giả mạo làm Thuộc vương phi như vây, được, để cho ta thay thế Thuộc vương gia hảo hảo chiều chuộng ngươi đi!”

Gã đem hai cánh tay đang dãy dụa của nàng kéo nên cao cố định lại một chỗ.

Nàng bình thường cũng không phải là yếu đuối nhưng so với nam nhân thì vẫn không thể địch lại được, mặc cho nàng làm như thế nào cũng đều không thoát ra được.

Gã cúi đầu xuống muốn hôn Hữu Nhàn.

“ Không được !”

Hữu Nhàn dùng lực lắc đầu, sợ đến mức không dám mở mắt………

Thuộc Phong……….hắn thực sự không cần nàng ………………

Vào đúng thời điểm Hữu Nhàn đã hết hi vọng , nhất thời có một tiếng vang nặng nề.

“ A…. nha..!”

Con bạc nằm yên dưới đất không còn phản ứng, gã bị người ta đánh một quyền nằm bẹp trên mặt đất, hai hàm răng cửa bị đánh rơi hoàn toàn.

“ Ta …. Răng của ta ! Răng của…….!

“ Ta……. Răng của ta ! Răng của ta không còn!”

Gã há to mồm chỉ thấy toàn là máu tươi chảy ròng ròng, đau đến gào khóc thét lên.

Hai má Hữu Nhàn đã đẫm nước mắt, nghe thấy tiếng thét chói tai của gã thì bỗng nhiên mở to hai mắt.

“ Thuộc Phong!”

Nàng không dám tin , không dám tin đến cuối cùng người cứu nàng lại là hắn, giật nảy mình cố mở to mắt nhìn chằm chằm vào hắn.

Con bạc cố gắng mở to hai mắt, nhìn nam tử trước mặt một thân quý khí anh tuấn phi phàm, cùng với vị vương gia trong truyền thuyết kia cực kì ăn khớp.

Hai con mắt trừng lớn, kinh ngạc nhìn về phía Hữu Nhàn .

“ Ngài…….là Thuộc vương gia? Như vậy……………….?”

Vậy…….vậy………..nàng ta chính là Thuộc vương phi?

Thiệu Phong túm lấy hắn lúc này đã bị dọa tới xụi lơ kéo dậy.

“ Súc sinh! Nữ nhân của Thuộc Phong ta mà cũng dám động!”

Hắn hung ác nham hiểm híp lại tuấn mâu, trở tay đánh một chưởng đem con bạc đánh bay ra xa ói ra cả một ngụm máu.

“ Vương gia , ta là xúc sinh, là Vương Bát Đản, ngài đánh một kẻ như ta chẳng phải là đã làm bẩn tay ngài”

Con bạc quỳ gối trước mặt Thuộc Phong, đập đầu cầu xin tha thứ .

Thuộc Phong nhìn hắn dò xét, con ngươi xẹt qua một tia biến hóa kì lạ.

“ Đánh ngươi, quả thật là không cần phải dùng tay, ngươi, vốn chỉ xứng để bổn vương đạp!”

Hắn quỷ mị nhếch môi, giống như là đùa bỡn một loại sâu bọ nhỏ bé. Sau một trận đấm đá mãnh liệt liền một cước dẫm nát lồng ngực của hắn.

Hai mắt hắn trong suốt lạnh lùng hiện lên sự hung ác nham hiểm, ác tâm dày xéo da thịt hắn.

Con bạc đau đớn không chịu nổi, cả người co rúm lại , thống khổ vặn vẹo quay cuồng muốn thoát ra.

Nhưng vì bị Thuộc Phon hung hăng dẫm dưới trên nên gã chỉ có thể bất lực dãy dụa tay chân.

“ Thuộc vương gia, ngài tha cho tiểu nhân đi ! Tiểu nhân không biết, thật sự không biết ! Nếu không có cho tiểu nhân mười lá gan tiểu nhân cũng không dám phi lễ với vương phi nương nương a! Cầu xin ngài dừng tay, đánh nữa tiểu nhân thực sự sẽ chết aaaaaaa!”

Con bạc kinh hoảng van xin tha thứ.

Chỉ bị trúng một đòn hiểm thôi là cái mạng nhỏ này của gã ngay cả một nửa cũng không dữ được.

Gã như thế nào cũng không nghĩ ra, tại sao vương phi nương nương không ở trong vương phủ kín cổng cao tường hưởng phúc mà lại một thân một mình lang thang trên đường giữa trời đêm khuya như thế này.

“ Phong, đừng đánh nữa , đánh nữa sẽ chết người mất!”

Hữu Nhàn đứng ngẩn ngơ một bên, thấy con bạc miệng sùi cả bọt mép, vội vàng chạy tới túm lấy góc áo của Thuộc Phong, bởi vì quá khẩn trương nên chỉ gọi tên hắn.

Thuộc Phong từ nhỏ đã tập võ, trong hoàng tộc cũng chỉ có đại hoàng huynh mới có thể so tài cao thấp với hắn mà thôi.

Tuy rằng nàng cũng rất hận hắn, kẻ này đáng chết, nhưng nàng cũng biết Thuộc Phong trong triều đưa nên rất nhiều cải cách nhưng cũng có rất nhiều kẻ thù.

Nàng không thể để chỉ vì mình mà khiến cho Thuộc Phong mang trên lưng tội danh giết người, khiến cho người khác có cớ để gây rắc rối cho hắn.

Thuộc Phong liếc mắt nhìn nàng một cái.

“ Loại bại hoại này, chết là xứng đáng!”

Hữu Nhàn cố chấp lắc đầu.

“ Ta đã không sao rồi, không đáng vì ta mà để người có cớ gây khó dễ buộc tội cho chàng !”

Thuộc Phong hít sâu một hơi, liếc mắt nhìn nàng một cái, trong mắt ánh nên một tia chần chừ.

Nàng giống như đã trưởng thành chỉ trong một đêm, Giang Hữu Nhàn trước kia tuyệt đối sẽ không nói ra lời nói “ rất có đại nghĩa” như thế này.

Thuộc Phong thu lại sát khí, khinh thường quay lại phía con bạc liếc mắt một cái.

“ Cút! Đến hình bộ đại lao báo danh, nếu không ngồi đủ mười năm trong đại lao cũng thì đừng nghĩ bước chân ra ngoài!”

“ Đa tạ vương gia, vương phi nương nương khai ân!”

Gã vội vàng dập đầu tạ ơn.

So với việc bị Thuộc vương gia đánh tới chết thì đi ăn mười năm cơm tù có vẻ có lời hơn.

“ Còn không cút ?”

Thuộc Phong nhướng mày, trầm giọng quát.

Ngữ điệu uy nghiêm, không cho kẻ khác có cơ hội thương lượng,bộc lộ khí chất vương giả trời sinh của hắn.

“ Dạ! Dạ!”

Hắn khiếp sợ bỏ chạy, trong mồm cũng không còn cái răng nào, cũng bị khí thế bức người của Thuộc Phong dọa cho sợ hãi , còn chưa chạy được vài bước đã lảo đảo ngã trên mặt đất mấy lần.

Hắn không dám quay đầu lại, rất sợ Thuộc Phong sẽ đột nhiên thay đổi chủ ý, ngã rồi lại vội vàng đứng nên, vì cái mạng nhỏ nên rất nhanh biến mất ở trước ngõ nhỏ.

Lúc này không khí giữa hai người nhất thời ngưng trệ, cả hai người đều im lặng không nói chuyện, không khí có chút quỷ dị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.