“Nhưng mà, hôn sự này là Thái hoàng thái hậu chỉ định. . . . . .” Hữu Nhàn ngập ngừng nói.
“Chỉ cần muội không muốn gả, huynh liền có biện pháp để dì thu hồi ý chỉ.”
Hữu Hạo bán dò xét quỷ mâu, bí hiểm nói.
Tuy rằng hắn chán ghét Thuộc Phong chủ yếu xuất phát từ thù riêng, nhưng phản đối
hắn và Hữu Nhàn thành hôn, lại chủ yếu vì Hữu Nhàn mà suy nghĩ.
Nàng cùng
tiểu tử Thuộc Phong kia nhận thức cũng không phải mới ngày một ngày hai, nếu họ Thuộc thích nàng thì đã sớm thích rồi, cũng không cần đợi đến
lúc chỉ hôn mới hỏi cưới.
Sự thật chứng minh, tâm tư tên kia căn bản không đặt trên người Hữu Nhàn, gả đi cũng chỉ là chịu khổ không công.
“Muội. . . . . .”
Hữu Nhàn chau nhanh mày,”Muội muội” nửa ngày, lại sửng sốt không nói ra được cái gì.
Nàng cũng không muốn hối hôn, tuy rằng đã biết thái độ của hắn với mình.
Nhưng mà —— bọn họ đã có ước định ở dưới cây ngô đồng.
“Muội không lên tiếng là có ý gì? Chẳng lẽ muội đã quên mất lúc mình bị trúng độc, hắn liền nhân cơ hội đó để giải trừ hôn ước, căn bản không để ý
đến sống chết của muội hay sao?”
Hữu Hạo nheo đôi ưng mâu, lời lẽ sắc bén chất vấn nàng.
Hữu Nhàn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, chuyện này tựa như một cái dao găm sắc bén thường đâm vào lòng nàng.
Nàng sớm đã
thành trò cười của các quý tộc trong kinh thành, không ai không biết
nàng là người từng bị vị hôn phu giải trừ hôn ước.
“Lúc ấy là tình huống đặc thù, hắn muốn lo lắng cho chung thân đại sự của
chính mình, nên không cần chỉ trích hắn quá nặng nề. Nhưng bây giờ muội
đã tỉnh, lúc trước hắn sở tác sở vi, muội cũng có thể không so đo, hết
thảy trở lại như lúc trước khi muội hôn mê.”
“Hoang đường! Giang Hữu Hạo muội muội, còn sợ không ai thèm lấy sao?”
Hữu Hạo buồn cười hỏi lại.
Chì cần hắn trên triều nói một tiếng, không biết có bao nhiêu hậu duệ quý tộc, Vương tước thế gia muốn đạp phá đại môn Giang vương phủ cầu hôn, cần để cho muội muội của mình uất ức ” chịu thiệt” như vậy sao?