Chỉ ngắn gọn trong ba chữ đơn giản, Thuộc Phong cự tuyệt luôn ý tốt của Hữu Nhàn.
“Tại sao? Thiếp vẽ cũng đâu có xấu”
Hữu Nhàn không sợ chết quyết truy hỏi đến cùng.
Thuộc Phong quay mặt lại, tâm tình cực kém rống lên với nàng.
“Ta đã nói là không cần thiết”
Hắn không phải là chưa hết tức giận, chỉ là thật sự cảm thấy không cần thiếp phải vẽ lại.
Hữu Nhàn ngẩn người , hai đôi mắt mở to
khẩn trương nhìn chăm chú mặt hắn. Đột nhiên nàng làm ra một hành động
kinh người không lường trước được…
Nàng nhẹ nhàng vỗ về ngực giúp hắn thuận khí, miệng còn lẩm bẩm.
“Chàng đừng tức giận, ta sai rồi sao? Ta lần sau sẽ không yêu cầu như vậy nữa, chàng nói không cần thì chính là không cần”
Nàng hèn mọn tự hạ thấp bản thân mình
giống như một thị nữ nho nhỏ, trên người không hề có bộ dáng của một
quận chúa sống an nhàn sung sướng được nuông chiều từ nhỏ.
Hắn thu hết bộ dáng của nàng vào trong
mắt. Hắn nhận ra nàng lúc này so với Giang Hữu Nhàn lúc ban đầu mới gặp
đã khác nhau rất nhiều.
Hắn tình tứ giúp nàng vén lên vài sợi tóc.
“Không cần lo lắng như vây, về sau ngươi thu liễm tính tình của mình lại một chút là được rồi”
Hắn đột nhiên ôn nhu như vậy khiến cho Hữu Nhàn thụ sủng nhược kinh (1).
(1) Kinh sợ vì được yêu thương bất ngờ
“Chuyện này, ta biết là ngươi vô tội”
Giọng điệu trầm thấp, thanh âm nam tính khàn khàn của hắn vang lên.
Hữu Nhàn rưng rưng mắt nhìn hắn.
“Chàng… nguyện ý tin tưởng thiếp?”
Hắn dừng lại một chút.
“Chính xác mà nói, ta tin tưởng sự thật”
Dối diện với nàng là một đôi mắt lạnh lùng, yên lặng không chút độ ấm.
Trên thực tế nàng thật sự là bị người hãm hại.
“Thiếp có thể hỏi chàng một chuyện được không?”
Sợ lại khiến cho hắn tức giận, Hữu Nhàn cẩn thận hỏi.
Hắn nhướn mi.
“Cái gì?”
“Cái kia… sau này liệu chàng có đánh ta nữa không?”
Nàng chớp chớp đôi mắt tongây thơ nhìn hắn, mím môi, nuốt nước miếng rồi mới có gan hỏi.
Hắn giật mình, nhìn thẳng khuôn mặt diễm lệ tuyệt trần của nàng lúc này đã sưng đỏ không chịu nổi, đáy mắt xẹt
qua một cảm giác phức tạp.
“Sẽ không!”
Hắn rất nhanh đã trả lời, khẩu khí âm vang mà hữu lực.
“Này… chàng đã nói nha!”
Hữu Nhàn hé miệng cười, cười đến rạn rỡ
hai má. Nhận được câu trả lời của hắn, nàng vui vẻ giống như đã lấy được kim bài miễn tử.
“Cho dù ta có làm chuyện gì, dù có sai
trái tới đâu, chàng cũng không thể đánh vào mặt ta. Sưng lên thành như
vậy, người khác nhìn thấy nhất định sẽ chê cười ta”
Nàng bổ sung, còn cười đến lộ ra hai hàm răng đều đặn chỉnh tề.
Hắn đem mặt hướng tới gần nàng, mỉm cười lộ ra má lúm đồng tiền xinh đẹp, kề sát vào vào tai nàng thả khí, cố ý đùa nàng.
“Ừ…”
Nàng còn thật sự nghiêm túc cân nhắc,
trong cái đầu nhỏ còn đột nhiên hiện nên một ý niệm “Đánh mông đi! Trên
mông nhiều thịt, cho dù bị sưng người khác cũng sẽ không nhìn thấy, chỉ
là khi ngồi nhất định sẽ đau!”