Dực: Thông báo là bộ này bị thiếu mất 3 chương là Thẹn quá hóa giận
(3), Tức giận bỏ trốn (1) và (2) cho nên 3 chương là 134, 135 và 136
trong mục lục sẽ để trống. Chính vì điều này nên hôm trước đã post nhầm
số chương và tên chương vì thế nên hôm nay mỗ post lại chương này
Thuộc Phong, hầu kết rõ ràng giựt giựt liên tục. Hắn hít sâu một hơn, lực đạo nơi tay theo bản năng siết chặt, ôm nàng thật chặt.
“Phong… chàng không thể không cần thiếp… nếu chàng vứt bỏ thiếp, thiếp sẽ chết…”
Hữu Nhàn cảm nhận cái ôm siết chặt của hắn, vùi sâu mình vào lồng
ngực ấm áp của hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn tựa vào lồng ngực rộng lớn.
Nàng không thể tưởng tượng được rằng nếu hắn thật sự từ bỏ nàng, nàng sẽ phải dựa vào dũng khí nào để tiếp tục sống?
Thuộc Phong nhíu mày, ánh mắt nhìn chằm chằm vào má trái sưng đỏ cùng bộ dáng mệt mỏi của nàng.
“Thuộc Phong, chàng còn giận ta sao?”
Hữu Nhàn cẩn thận nép ở trong ngực hắn, thấp giọng nỉ non, vểnh chiếc mũi nhỏ nhẹ nhàng hô hấp.
Từ lúc hắn vào đây vẫn là bộ dáng trầm mặc khiến cho nàng bất an lo lắng.
“Không có”
Thuộc Phong chăm chú nhìn nàng, thật lâu sau mới bình tĩnh lên tiếng.
Nàng giống như con mèo nhỏ nép chặt trong vòng tay hắn, biểu cảm bất
lực khiến cho tâm địa cứng rắn như hắn cũng không nỡ buông lời trách cứ.
“Nhưng… ta xé rách bức họa của chàng, chàng sẽ tức giận”
Hữu Nhàn không yên rì rầm hỏi, thanh âm mềm mại như nước.
Đôi mắt của hắn trầm xuống.
“Phải không? chẳng qua chỉ là một bức tranh thôi, cũng không có gì to tát”
Hắn bất động ôm lấy nàng, hắn biết, nàng lúc này vẫn còn sợ hãi.
Hữu Nhàn nâng mắt nhìn hắn một cách khó hiểu, khóe miệng giật giật, lại không tiếp tục mở miệng nói ra cái gì…
Hắn lúc đó phẫn nộ như vậy, bây giờ lại như không có chuyện gì rồi sao?
“Thuộc Phong…”
Hữu Nhàn ngẩng đầu, thấp giọng gọi hắn.
“Ừ?”
Hắn trầm giọng trả lời nàng, hai tay cũng bắt đầu ở trên lưng nàng khẽ vuốt ve.
“Bức họa bị thiếp xé bỏ kia liệu có thể khôi phục lại được không?”
Hữu Nhàn lo lắng hỏi hắn, nàng biết, bức họa ấy với hắn rất quan trọng.
Hai tay Thuộc Phong xoa xoa mái tóc dài rối tung của nàng, khóe môi tà mị khẽ giương lên nụ cười nhẹ.
“Ngươi cho rằng ai có khả năng đem bức họa bị ngươi phá hủy như vậy sửa lại hoàn hảo như lúc đầu chứ?”
“Thật sự không thể sửa được?” Hữu Nhàn ảm đạm hạ mí mắt.
“Còn làm ra vẻ mặt như vậy, đây hẳn kết quả mà ngươi muốn mới phải”
Thuộc Phong chăm chú nhìn nàng.
“Không phải…” Hữu Nhàn lắc đầu, cẩn thận nói: “Ta đã nghĩ rồi. Ta như vậy thật sự là quá hẹp hòi, hơn nữa một chút tác dụng cũng không có. Ta hi vọng chàng co thể xóa đi hình ảnh của tẩu tẩu trong trái tim chứ
không phải nhìn một bức họa không biết nói, không cử động, không có sinh mệnh như vậy”
Thuộc Phong nhướng mi, hắn chưa bao giờ dụng tâm khi nói chuyện với
nàng, cũng không hề biết nàng phân tích mọi chuyện lại có đạo lý rõ ràng như vậy, hơn nữa khí thế cũng không hề bình thường. Muốn hắn xóa bỏ
hình ảnh của “nàng” trong lòng?
“Đúng rồi, nếu đã không thể sửa lại, ta sẽ giúp chàng vẽ lại một bức
họa khác, dù sao thì dung mạo của tẩu tẩu ta cũng nhớ rất rõ”
Rốt cuộc cũng nghĩ ra cách xử lý, con ngươi trong suốt của Hữu Nhàn không ngừng phát ra ánh sáng rực rỡ.