Phi Thường Độc Sủng: Nữ Nhân Của Tàn Bạo Vương Gia

Chương 139: Quân tâm: Tức giận bỏ trốn (5)



Edit : Anh Túc

Beta: Dực

Nàng đơn thuần ngẩng đầu nhìn hắn, ánh nhìn trong đôi mắt to trong suốt như nước.

Thuộc Phong liếc mắt nhìn nàng một cái, nhịn không được mà bật cười.

“ Ngươi thật đúng là không gì là không thể.”

Vừa nói vừa nhanh chóng đưa tay lên ôm lấy hai má của nàng.

Hữu Nhàn thuận thế tiến vào trong ngực hắn, hai má dường như vô tình hữu ý cọ sát lồng ngực hắn, mềm yếu lên tiếng.

“ Phong, chàng có thật sự giống như những gì Ngọc Nhi đã từng nói, chàng đối sử tốt với ta, chỉ vì muốn lợi dụng ta?”

Thuộc Phong nheo lại mắt.

“ Nàng ta nói ?”

Hữu Nhàn ngây thơ gật đầu xác nhận.

“ Không cần tin lời nàng ta”

Thuộc Phong nhếch môi, lơ đễnh trả lời.

Ngọc Nhi kia đúng là lắm miệng, nếu không phải lúc đó bị nàng ta hỏi đến phiền, lại cộng thêm hắn cũng có chút quan tâm tới bộ dạng nàng ta, ta thì loại chuyện như thế này tuyệt đối sẽ không nói với nàng ta.

“ Vậy cuối cùng chàng có phải như vậy không? Ta muốn nghe chính miệng chàng trả lời.”

Hữu Nhàn vẫn không chịu dừng, quyết truy hỏi đến cùng, hai mắt rạng rỡ chăm chú nhìn hắn.

Nàng luôn cố chấp như vậy.

Thuộc Phong hít sâu một hơi, im lặng nửa khắc sau mới khàn khàn nói

“ Không phải”

Trong mắt hắn rất nhanh xẹt qua một tia u ám.

Trước kia khẳng định chắc chắn là như vậy nhưng giờ đây, có lẽ………….. đã không còn tuyệt đối như trước nữa .

“ Như vậy thì ta yên tâm rồi!”

Hữu Nhàn nhẹ giọng nói thầm, tảng đá đè nặng trong lòng cuối cùng cũng rớt xuống đất.

Hai người dựa sát vào nhau, Hữu Nhàn ở trong ngực Thuộc Phong chăm chú nhìn vào ánh lửa chập chờn tỏa khói nhẹ.

“ Ta xin thề, sau này sẽ không tiếp tục miễn cưỡng chàng yêu ta, cũng sẽ không tranh giành tình cảm với tiểu thiếp trong phủ , còn nữa sau này nhất định sẽ thu lại tính tình của ban thân, sẽ không tiếp tục phạm sai lầm như vậy. Lần này thật xin lỗi, đều là ta sai, lần sau ta sẽ không quá phận như vậy nữa.”

Nhẹ giọng nói xong, Hữu Nhàn hạ nhẹ xuống mí mắt.

Có thể như thế này, nằm ở trong ngực hắn, được hắn ôm ấp, nàng thật sự đã rất hạnh phúc.

Nàng cũng không dám mong ước gì nhiều, chỉ cần như thế này đã cảm thấy bản thân mình là nữ nhân hạnh phúc nhất trên thế gian rồi.

Thuộc Phong cúi đầu,nhìn nữ nhân nhỏ bé trong vòng tay mình, bị đôi mắt long lanh nước cuả nàng hấp dẫn không thể nào rời mắt được.

Hạ thân lại bị nàng ngốc nghếch đụng chạm mà nổi lên dục hỏa.

“ Nhàn nhi”

Hắn khẽ gọi nàng một tiếng.

Hữu Nhàn ngẩng đầu, nhìn hắn.

“ Sao cơ?”

Nàng ngốc nghếch hỏi, không hề biết bộ dạng hạnh phúc thẹn thùng lúc này của bản thân có bao nhiêu là mị hoặc mất hồn!

Hắn quỷ mị cười, ở bên môi của nàng thồi khí nóng.

“ Nếu như ngươi đã cảm thấy bản thân mình làm sai, ngươi có phải nên bồi thường cho ta môt chút không?”

Bồi thường? Như thế nào bồi thường?

“ Chàng nói sao, bồi thường thế nào……………….?

Nhìn biểu tình quái dị của hắn, Hữu Nhàn bị dọa đến cả người cứng lại.

“ Ta……………” Hắn đột nhiên xoay người đem nàng đặt ở dưới thân. “Muốn đòi bồi thường như thế nào cũng được sao?”

Hắn đùa giỡn nàng, dưới đùi đã muốn bắt đầu động tác.

Nhang chóng chống đứng chân nàng lên.

“ Thuộc Phong!”

Hữu Nhàn bị dọa cho sợ.

Hắn cười tà ác, môi bạc dán bên tai nàng.

“ Này…………………cái này làm sao có thể?”

Nàng bị dọa đến trợn to mắt, lại ngượng ngùng đỏ mặt……………….

Sơ với nàng tưởng tượng, đến tối bị hắn “ xấu xa” hành hạ còn hư hỏng hơn cả trăm lần.

“ Có cái gì là không thể? Ngươi còn dám tới cả thư phòng của ta mà còn sợ chuyện như vậy hay sao?”

Hắn bĩu môi, cười thầm, hoàn toàn là bộ dạng ngả ngớn không đàng hoàng.

“ Nhưng… thật sự có thể như vậy sao?”

Đề nghị của hắn thực sự cũng có chút quá kích thích đi?

“ Không có cái gì là không thể.”

Hắn giữ lấy eo nhỏ của nàng, ngón tay dài quen thuộc tháo thắt lung của nàng, không đợi Hữu Nhàn có phản ứng, liền mạch lưu loát cởi ra toàn bộ quần áo của nàng.

Hữu Nhàn thẹn thùng quay mặt đi, dùng hai tay cố gắng che đi cảnh xuân lộ ra ngoài.

Thuộc Phong nhếch môi, thưởng thức biểu tình ham muốn mà còn xấu hổ của nàng.

Gạt hai cánh tay của nàng ra, bộ ngực sữa hoàn toàn lộ ra trước mắt hắn.

Thuộc Phong hít vào một ngụm khí lạnh, dục hỏa trong người bùng nổ, hô hấp ngày càng trở lên nặng nề.

Hắn cúi đầu xuống, ý muốn hôn nàng lại bị vết cào đỏ rực trên cánh tay trắng nõn mềm mại của nàng khiến cho dừng lại.

“ Thuộc Phong?”

Hắn chăm chú nhìn thẳng, nhìn chằm chằm lên vết thương trên tay nàng,khiến cho toàn thân Hữu Nhàn không khỏi chấn động.

Hắn lấy lại tinh thần, con ngươi lạnh nhìn thẳng vào ánh mắt hồn nhiên của nàng, trong lòng mơ mồ có một chút thương xót.

Nhìn chằm chằm một hồi lâu, đột nhiên hắn nhếch khóe môi lên, tới gần gương mặt ngẩng lên đang mờ mịt mê mang của nàng, giống như trách phạt lại như sủng nịnh điểm nhẹ vào mũi nàng.

“ Ngươi trừ bỏ thân thể phát triển giống như một nữ nhân thành thục còn lại thì nha đầu ngốc nhà ngươi vẫn chỉ là một hài tử. Lại không biết xấu hổ đi đánh lộn với một tiểu thiếp, ngươi rốt cuộc có biết xấu hổ không hả?”

Hữu Nhàn mím môi,hạ tầm mắt, cúi đầu xuống, vô tình lại cố tính nghịch nghịch khuy áo của hắn, lảng tránh ánh mắt của hắn.

“ Mọi người đều nói như vậy, ta biết mình làm sai rồi, chàng không được chê cười ta nữa.”

Thuộc Phong thâm ý nhìn nàng.

“ Chờ khi nào trở về, ta sẽ sai Tần Tương lấy thuốc cho ngươi, vết cào nhỏ như vậy rất nhanh sẽ lành.”

“ Thuộc Phong….”

Hữu Nhàn ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, trong ánh mắt xẹt qua một tia nghi ngờ nhưng ý thức lại bị sự dịu dàng của hắn vây hãm ở bên trong không thoát ra được.

Thuộc Phong kéo nàng lên, cởi áo choàng trên người mình xuống, choàng lên cho nàng,sau đó dập tắt đống lửa trên mặt đất.

Nàng bất an kéo kéo vạt áo của hắn, đi theo hắn ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.