Đi ra khỏi động, nhìn thấy Ngự Trì, Thuộc Phong liền kéo nàng lên lưng ngựa, Hữu Nhàn sợ hãi ngoái đầu lại nhìn hắn.
“ Phong, ta…..ta hơi sợ.”
Hắn chỉ cười mà không nói, nhảy lên lưng ngựa, sau đó ôm lấy Hữu Nhàn, nhưng lần này là để nàng ngồi quay lại đối diện với hắn.
“ Nhấc chân ngươi lên vòng quanh thắt lung của ta.”
Mặc dù nói như vậy nhưng hắn lại chủ động nâng chân của nàng lên, hơi cởi áo choàng trên người nàng ra, chen vào giữa hai chân của nàng.
Hai người liền dán sát vào nhau,ở tư thế ngồi đối diện trên lưng ngựa.
Hữu Nhàn khẩn trương vươn hai tay ôm lấy cổ hắn , đã cảm thấy bàn tay của Thuộc Phong giữ chặt lấy người nàng.
Một lúc lâu sau, Thuộc Phong thúc Ngự Trì chạy nhanh, một bên nâng người Hữu Nhàn lên, đâm vào trong cơ thể nàng.
Hữu Nhàn cắn chặt môi, không tự chủ được bật ra tiếng than nhẹ.
Ngự Trì giống như là hiểu được tâm tư của chủ nhân, vô cùng phối hợp một đường chạy tới nơi tối tăm phía trước.
Ngồi trên lung ngựa xóc nảy càng khiến cho Thuộc Phong đi vào cơ thể
nàng càng sâu hơn, hắn luật động ở trong cơ thể nàng vừa nhanh lại vừa
mạnh mẽ.
Mồ hôi trên người hắn cùng với mồi hôi trên người nàng đầm đìa quyện
chung vào một chỗ , xung quang lại có áo choàng bị kín lại thành một
không gian riêng tràn ngập hương vị nhục dục của sự hoan ái.
Hữu Nhàn thở gấp, thân thể nghiêng ngả không vững hoàn toàn dựa vào vòng tay của hắn mới có thể tránh khỏi bị ngã.
Thuộc Phong chăm chú nhìn vào đôi mắt mê ly của nàng, không khống chế được mà bùng nổ.
Thuộc Phong gầm nhẹ một tiếng, phóng thích tất cả vào nơi sâu nhất
trong cơ thể Hữu Nhàn,mà nàng, thân thể mảnh mai không chịu nổi quá
nhiều kích tình liền ngất đi …………….
Thuộc Phong cùng Hữu Nhàn về phủ, liền ôm nàng về Tĩnh Di Hiên, còn
ngủ lại suốt ba ngày ba đêm, tin tức này ngay lập tức liền truyền đi
khắp Thuộc vương phủ.
Từ đó Thuộc Phong liền ở lại Tĩnh Di viện qua đêm, ngay cả Tử Đình uyển cũng không hề lui tới.
Rất nhanh thì lời đồn Thuộc vương phi không được sủng ái liền biến mất.
Rất nhiều người trong vương phủ đều nhận thấy thái độ của vương gia đối với vương phi đã có sự thay đổi rất lớn.
Ở trong mắt bọn họ, ai được sủng hạnh ai bị thất sủng luôn luôn rất
rõ ràng,vương phi nương nương bây giờ là người được vương gia sủng ái
nhất, còn về phần Ngọc Nhi mặc dù còn chưa bị trừng phạt vì dám hạ
thuốc đối với vương phi nhưng cũng đã không còn dám kiêu ngạo như trước
nữa.
Còn về phần Hữu Nhàn, nàng tự nhiên vui vẻ giống như một chú chim sơn ca,từ sau khi cùng với Thuộc Phong trở về nàng liền đi học nữ công gia
chánh, luyện thư pháp, vẽ tranh, thậm chí ngay cả khi không có việc gì
cũng ngâm nga một vài điệu dân ca nào đó.
Tóm lại là nàng muốn làm gì hắn cũng đều đồng ý nhưng Thuộc Phong nhất định phản đối việc nàng xuống phòng bếp nấu cơm.
Đã có vết xe đổ lần trước, hắn thật sự không có dung khí lại một lần nữa dẫm lên vết xe đổ ngày đó.
Buổi tối, Thuộc Phong về cơ bản đều trở về phủ, thỉnh thoảng cũng qua đêm tại phòng của Ngọc Nhi hoặc là thức đêm sử lý công vụ.
Hắn đối với nàng không thể nói là tốt nhưng ít nhất sẽ không lạnh nhạt như trước đây.
Nhưng chỉ cần hắn thay đổi một chút như vậy thôi cũng đã khiến cho Hữu Nhàn vô cùng vui vẻ.
Có đôi khi không phải là không ăn dấm, không phải là không thèm để ý mà là bắt buộc chính bản thân mình phải chịu đựng.
Trên thế gian này này luôn có những người đã định sẵn là sẽ luôn luôn phải chời đợi một ai đó, cũng có những người sẽ luôn luôn được ai đó
chờ đợi.