Hắn nóng nảy muốn đuổi người ra ngoài, căn bản là không có tâm tình tiếp tục nhìn bộ dáng õng ẹo của Ngọc Nhi
Mà lúc này hiện lên trước mắt hắn lại là khuôn mặt của nữ nhân hồn nhiên luôn luôn tươi cười.
Điều khiến cho hắn tức giận nhất chính là bởi vì suy nghĩ ‘‘ Bản thân thích nàng ? ’’
Ngọc Nhi kinh hãi trừng to mắt nhìn chằm chằm gương mặt tức giận của Thuộc Phong.
Tần Tương tiến vào, kinh miệt liếc Ngọc Nhi còn đang đứng sững sờ hóa ngốc , kéo nàng ta ra ngoài
Trong chớp mắt, cả căn phòng chỉ còn lại một mình hắn, hắn nhớ
lại, quả thực, mấy ngày nay hắn không hieur vì sao chỉ “chuyên sủng”
mình nàng
Loại cảm giác này khiến hắn phải cảnh giác
Chuyện trong suốt một thời gian dài như vậy, hắn lại chỉ chuyên sủng
một nữ nhân không phải là điều quan trọng mà quan trọng là chính bản
thân hắn lại không hề nhận ra điều đó, chuyện này quả thực là không
tưởng tượng được.
Theo gót thì có khả năng kiềm chế ta sao…
‘‘ Vương gia, người phụng chỉ, ngày hôm nay đi phía Bắc luyện binh ,
thật sự không cần thông báo với Vương phi nương nương một tiếng sao ạ
?’’
Tần Tương đem hành lý của Thuộc Phong đưa lên xe ngựa.
Phía Bắc cách kinh thành không xa, chỉ cần đi bộ khoảng ba canh giờ là tới nơi.
Nó dựa vào núi bao quanh, địa hình bí mật, rất thích hợp cho việc huấn luyện binh mã.
Binh mã ở kinh đô bình thường đều tập luyện ở đây
Là nơi có vị trsi quan trọng đối với kinh đô và các khu vực lân
cận,là mạch máu của quốc gia vậy mà Thuộc Phong tuổi còn trẻ đã nhận
được trọng trách quan trọng như vậy chứng tỏ đương kim thánh thượng đối
với hắn vô cùng tín nhiệm, tin tưởng hắn có thể hoàn thành mọi việc một
cách thuận lợi.
Tuy nhiên, lần này rời đi ít nhất cũng phải ba tháng.
Thuộc Phong nhìn về phía Tĩnh Di viện, lạnh lùng quay đầu lại.
‘‘ Từ khi nào chuyện đi lại của ta lại cần phải thông báo cho nàng ta?”
‘‘ Nhưng mà ……… nương nương sẽ lo lắng……………….’’
Hơn nữa , chẳng phải mới cách đây vài hôm , ngài luôn luôn báo cho
nương nương khi nào ngài sẽ tới phòng của nương nương không phải sao ?
Tần Tương chỉ mới nói được một nửa câu nói liền bị khí thế lạnh băng sau lưng làm nuốt toàn bộ vế sau trở về.
Hắn thầm nghĩ, thật sự không thích hợp, tại sao vương gia có thể thay đổi thái độ nhanh như vậy ?
‘‘ Không phải chuyện ngươi nên quản !’’
Hắn uy nghiêm lên giọng dạy bảo, bình tĩnh lạnh lùng đi qua trước mặt Tần Tương, xoay người lên ngựa.
Ưng mâu nhìn thẳng về phương xa, kiên quyết không quay đầu nhìn lại.
‘‘ Nga………………… thị…………’’
Tần Tương cũng leo lên ngựa của mình, đi chậm rãi ở phía sau là một đám quan binh.
Thuộc Phong nhíu mày, giơ tay lên ra hiệu.
‘‘ Khởi hành’’
***
Hữu Nhàn theo thói quen đứng ở của kiễng chân trông ngóng.
Nhưng chờ mãi mà ngay cả bóng hắn hay của Tần Tương cũng không thấy đâu
Hữu Nhàn cảm thấy khó hiểu, trong lòng lo lắng không yên.