Trúc Tâm đỏ
mặt, muốn kéo tay hắn xuống, nhưng vô ích, một chút lay động cũng không
có, ngược lại bị hắn tùy ý dò vào trong vạt áo, nắm mãn chưởng hương
nhuyễn.
“Chúng ta thật không dễ nói chuyện. . . . . . Đừng như vậy. . . . . . Ai. . . . . .”
Trúc Tâm không biết làm sao.
“Ai bảo chúng ta không dễ nói chuyện?”
Hắn chơi xấu, tiến thêm một bước xé xiêm y của nàng xuống, lộ ra một thân nhỏ nhắn trơn bóng như tơ tằm.
Hắn lật ngã nàng, đem nàng đặt ở trên giường, không thể động đậy.
“Chàng có lẽ không biết, mười mấy năm qua, tâm nguyện lớn nhất của nàng là có một
ngày được gả cho Thuộc Phong. Mà nay chàng đột nhiên yêu cầu nàng buộng
tha cho tâm nguyện này, chàng nghĩ Nhàn Nhi sẽ đáp ứng sao?”
Trúc tâm ngăn cản không nổi, chỉ phải ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn, ý đồ dùng lời nói làm phân tám sự chú ý của hắn.
“Muội ấy chính mồm nói với nàng?”
Trúc tâm gật gật đầu.
“Sao ta chưa từng nghe nàng đề cập qua việc này?”
Hữu Hạo ninh lông mày, căn bản không phát hiện Hữu Nhàn đã thầm mến Thuộc Phong rất nhiều năm.
Xú nha đầu, cái gì cũng không nói với hắn, xem ra làm đại ca như hắn chính là có tiếng mà không có miếng thôi!
“Thật là, chẳng lẽ chàng muốn Hữu Nhàn cùng một đại nam nhân như chàng tâm sự chuyện nữ nhi sao?”
Trúc tâm cười nói.
Hữu Hạo bĩu môi: “Tiểu tử Thuộc Phong đó phong lưu thành tính, ta không muốn Hữu Nhàn phải chịu ủy khuất.”
Tuấn nhan của hắn hơi có vẻ âm trầm.
“Sự
tình cũng có thể thay đổi góc độ mà suy nghĩ, có lẽ Thuộc Phong cùng Hữu Nhàn là có duyên phận. Có lẽ chuyện của chúng ta cũng không chừng sẽ
phát sinh trên người họ.”
“Nhưng nàng đã chịu không ít khổ, thiếu chút nữa ngay cả mạng cũng không còn .”
Hữu Hạo nhìn kiều thê, thành thân đã gần ba năm, nhưng hắn vẫn giống như vừa mới quen nàng, vì nàng động tâm!
Chỉ hận lúc ấy hắn tin lời đồn nhảm, hiểu lầm nàng, làm cho âu yếm nữ nhân tự dưng vì hắn nhận hết tra tấn. . . . . .
Trúc Tâm đem tay đặt tại ngực Hữu Hạo, con ngươi mềm mại đáng yêu cũng đồng dạng hàm tình ngóng nhìn hắn.
“Chỉ cần là vì chàng, cho dù chịu khổ hơn nữa, thiếp cũng có thể chịu đựng.”
Lời nói của nàng làm cho Hữu Hạo ngẩn ra, sau đó bĩu môi cười:
“Chúng ta vẫn nên làm việc quan trọng hơn trước đi!”
Hắn đột
nhiên nói, động tác bị cắt đứt lại tiếp tục, lực chú ý toàn bộ tập trung vào thiên hạ dưới thân, đổ không biết là nha đầu Hữu Nhàn kia có bao
nhiêu phiền lòng.
“Hữu Hạo!” Trúc Tâm kinh hãi,” Chúng ta buổi sáng vừa mới. . . . . .”
Hữu Hạo không có hảo ý nhếch môi:
“Chúng ta nếu không cố gắng, để Long Thiên Giới cùng Ân Sương bọn họ sinh dục đại tái, nàng muốn làm tướng công nàng thua sao?”
“Thiếp. . . . . .”
Trúc tâm đỏ mặt, giống như bị người ta điểm huyệt, không nói được nữa.
Hữu Hạo khóe miệng nhếch lên, hắn rất biết lợi dụng nhược điểm của ái thê hắn.
Ánh mắt ở tiếp xúc đến vết đao xấu xí phía trên ngực trái của nàng, hơi hơi ngừng lại.
Vết sẹo này, cho dù dùng bao nhiêu dược thủy cũng không thể tiêu trừ, vĩnh viễn không hài hòa trên làn da trơn mềm của nàng.
Trúc Tâm lấy bàn tay nhỏ bé che lại vết sẹo trên ngực.
“Chàng có phải hay không cảm thấy nó rất xấu?”
Hữu Hạo bỏ tay nàng ra, đột nhiên cúi đầu hôn vết sẹo trên ngực nàng, dùng hành động để chứng minh hết thảy.
Trúc Tâm mở to mắt.
“Hữu ——”
Hôn nàng đủ, hắn ngẩng đầu lên.
“Một chút cũng không xấu, là ký hiệu đẹp nhất.”
Vết sẹo này
thời thời khắc khắc nhắc nhở hắn, nàng đối với mình vô oán vô hối trả
giá. Trong mắt hắn, vết sẹo này không chỉ có không xấu, hơn nữa còn đẹp
đến mê hoặc lòng hắn.
“Chàng lại trêu thiếp. . . . . . Ngô ——”
Trúc tâm oán trách hắn, còn chưa kịp nói hết, đã bị hắn trực tiếp dùng miệng che lại.
Hắn ăn cái miệng nhỏ nhắn của nàng, ngăn lại thanh âm như chuông ngân của nàng.