Hữu Nhàn ngạc nhiên nhìn hắn, bấy giờ mới ý thức được hắn có điều bất thường.
“Đi! Ngươi dẫn ta tới đó!”
Còn chưa nói xong Thuộc Phong đã túm lấy cổ tay Hữu Nhàn, kéo nàng đi ra ngoài.
“Thuộc Phong? Sao phải gấp như vậy đi gặp vị đại nương kia? Ngày mai chúng ta đi không được sao?”
“Không hỏi nhiều! Bảo ngươi dẫn đường thì dẫn đường đi!”
Hữu Nhàn vẫn không hiểu gì đã bị hắn kéo đi thật nhanh, dưới chân
liền bước theo không kịp, bị kéo về phía trước lảo đảo một cái, canh gà
khó khăn lắm mới nấu được bị đổ hết ra ngoài.
“Canh gà của ta!”
Hữu Nhàn kêu lên sợ hãi, đau lòng nhìn mặt đất loang lổ nước, không để ý đến sự lôi kéo của hắn, đứng yên không bước đi nữa.
Đây là thứ nàng đã bỏ ra rất nhiều công sức
“Ai muốn uống thứ vớ vẩn này? Đổ rồi thì tốt!”
Hắn quay đầu lại, đôi mắt dữ tợn trừng nàng.
“Nhưng…”
Hữu Nhàn bị biểu tình dữ tợn của hắn dọa cho sợ hãi, ngay cả hít thở cũng không dám, lòng đau như bị người ta hung hăng đập vỡ.
Nàng đặc biệt chuẩn bị canh gà, cho hắn hắn không ngạc nhiêu lại còn nói đổ đi rất tốt?
“Đi!”
Hắn lại tóm lấy cổ tay nàng, không để ý đến có làm đau nàng hay không, tàn nhẫn lôi kéo nàng rời đi.
__________
“ Chính là nơi này?”
Hữu Nhàn dừng lại cách ngôi nhà tranh không xa, Thuộc Phong nhíu mày hỏi.
“Ừm…”
Hữu Nhàn thấp giọng trả lời hắn, lo lắng nhìn bộ dáng đáng sợ của hắn.
“Phong, chàng đừng dọa đại nương sợ, trông chàng lúc này thật đáng sợ!”
Thuộc Phong liếc mắt nhìn nàng một cái, không trả lời, chỉ nhíu mày, đi thẳng về phía ngôi nhà tranh.
Có phải là người đó không? Hay chỉ là trùng họ, trùng tên mà thôi?
Sau một lúc lâu, hắn đưa tay đẩy cửa ra.
“Các người…”
Thích Nhược Lan quay người muốn xuống giường, nhìn thấy người tới liền cứng người dừng động tác lại.
Người đứng trước Hữu Nhàn, dáng người cao to,khuôn mặt lạnh lùng anh tuấn, nam tử đó…có phải Phong nhi của bà không?
Thuộc Phong dò xét nhìn lại, trong mắt xẹt qua một tia lệ quang.
Tuy rằng đã hai mươi năm chưa gặp lại nhưng chỉ cần liếc mắt một cái hắn đã có thể nhận ra đó là bà!
Người mà nhiều năm trước kia, ngay cả một câu nói cũng không có, liền vì một nam nhân thôn dã, từ bỏ cả phu quân lẫn nhi tử, là nữ nhân ác
độc đó!
“Ngươi là Phong…nhi ?”
Thích Nhược Lan run rẩy, nhỏ giọng hỏi, nước mắt nhanh chóng chảy quanh vòng mắt.
Đứa trẻ vẫn lôn ở trong lòng bà nhiều năm, nay lại thực sự đứng trước mặt bà, khiến cho bà vui buồn lẫn lộn, nhất thời không biết phải nói gì cho phải.
Trên nắm tay Thuộc Phong đã nổi đầy gân xanh, trông vô cùng đáng sợ, không nói chuyện, cũng không có phản ứng gì.
Hữu Nhàn đi lên vài bước, vội vàng muốn giảng hòa.
“Đại nương, chàng là tướng công của ta, Thuộc Phong. Thật ngại quá,
hôm nay tâm tình của chàng không được tốt lắm, cho nên thái độ có hơi
kém một chút.”
“Ngươi câm miệng!”
Thuộc Phong như gió lốc tiến đến túm nàng như túm con gà con, một đường nhanh chóng kéo nàng trở lại phía sau mình, rống giận.
Thích Nhược Lan nhìn cơn thịnh lộ của Thuộc Phong, im lặng không nói.
“Phong nhi, thực xin lỗi…”
Thật lâu sau, bà mới từ từ ngẩng khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần lên, nước mắt vui mừng không ngừng chảy xuống, nghẹn ngào nói.
“Đại nương , sao tự nhiên người lại phải xin lỗi tướng công của ta?”
Không phải là vì bị bộ dáng âm lãnh của hắn dọa cho sợ chứ?
Hữu Nhàn còn không hiểu, nhíu mày hỏi lại.
“Ngươi cho rằng chỉ một câu xin lỗi là có thể bù lại những chuyện sai trai mà ngươi đã làm hai sao?”
Thuộc Phong đến gần Thích Nhược Lan, hung ác nheo mắt lại.
“Ta biết, không thể bù đắp cho con, nhưng tình huống lúc đó ta thực sự là bất đắc dĩ.”
Thích Nhược Lan bi thương nói.
Thuộc Phong nhướng mày, con ngươi đen biến hóa kì lạ.
“Bất đắt dĩ?” Hắn cười nhạt một tiếng “Bất đắc dĩ chính là vì cùng với một nam nhân khác bỏ trốn sao?”
Hữu Nhàn nhìn chằm chằm vào hai người vừa mới gặp mặt đã khắc khẩu,
hoàn toàn quên mất sự hiện diện của nàng, lúc ấy mới thực sự nhận ra hai người họ dường như đã quen biết nhau từ trước.
Nhưng vì sao Thuộc Phong lại nói đại nương bỏ trốn cùng nam nhân khác? Chẳng lẽ đại nương là tội phạm truy nã của triều đình?
“Lúc ấy con còn rất nhỏ, có những chuyện con thật sự không biết…”
Thích Nhược Lan đã muốn khóc không thành tiếng, nhìn vào ánh mắt của hắn, bà biết, bà biết hắn hận bà!
“Có bao nhiêu chuyện ta không biết? Ngươi đừng tưởng chỉ cần nói vài ba câu là ta sẽ tin lời ngươi, sẽ không ai tin lời ngươi!”
Thuộc Phong thô bạo đánh gãy lời nói của Thích Nhược Lan, hắn không
thể tìm cho mình một lí do nào để đi tin tưởng một nữ nhân có thể nhẫn
tâm vứt bỏ đứa con của mình để đi theo nam nhân khác!
“Phong nhi, ta thực sự là có nỗi khổ trong lòng, không phải là ta cố ý muốn như vậy!”
Thích Nhược Lan rơi lệ đầy mặt, liên tục lắc đầu.
“Bỏ đi! Nỗi khổ của ngươi vẫn nên để cho ngươi từ từ thưởng thức đi! Ta cũng không làm cho ngươi khó xử!”
Thuộc Phong phất tay áo, muốn bỏ đi.
“Phong nhi!”
Thích Nhược Lan theo bản năng túm lấy góc áo của Thuộc Phong.
“Nếu không còn nhớ tới ta , con cũng đã không tới đây. Cầu xin con, đừng nói với ta những lời tuyệt tình như vậy! Phong nhi…”
Con ngươi trầm xuống, Thuộc Phong ngoan độc nhếch khóe môi cười dài.
“Ngươi cũng xứng dùng hai chữ tuyệt tình để nói ta? Ngươi có biết kẻ thực sự tuyệt tình là ai không?”
Hắn thu ý cười mỉa mai trên môi lại, ánh mắt trở lên lạnh lùng tàn nhẫn.
“Ta đến là vì muốn chính mắt ta xác nhận ngươi có phải chính là nữ
nhân vô sỉ hồng hạnh vượt tường đó không. Ngươi bây giờ có phải chính là báo ứng không?”