Phi Thường Độc Sủng: Nữ Nhân Của Tàn Bạo Vương Gia

Chương 165: Xung đột tăng lên (4)



Edit + Beta: Dực

Nàng đã sớm gọi Thích Nhược Lan là bà bà, ba tháng ở chung cùng bà rất vui vẻ.

“Ta không khen con, ta chỉ nói thật thôi. Chỉ cần thấy gương mặt con, là đã có thể khiến ta hài lòng rồi, tiểu nha đầu con giống như trời sinh ma lực khiến người khác cảm thấy tự nhiên vậy” Thích Nhược Lan cười nói.

“Thật vậy không?”

Hữu Nhàn chưa từng nghe lời khen nào như vậy, hưng phấn nhướn mày.

“Nhưng Thuộc Phong không nói như vậy.”

Không hiểu sao nàng lại nhớ tới hắn, ngữ điệu độ ra một chút thương tâm.

Hắn khen nàng…thực sự quá ít, hay thực sự là không có.

“Có lẽ trong lòng hắn rất thích, nhưng không biết cách biểu đạt.”

“Thích Nhược Lan dỗ dành nàng, khuôn miệng chứa nụ cười hiền hậu.

Hữu Nhàn nhấp nhấp cái miệng nhỏ nhắn, ánh mắt ngậm nước không tự tin lóe lên, trên trán cũng tản ra nỗi lo nặng trĩu.

“Bà bà, lần này Thuộc Phông tới kho thóc phía bắc là để luyện binh, thời gian Hoàng Thượng cho phép đã sắp hết rồi, ngày mai chúng ta sẽ lên đường về Vương Phủ. Sau này, có thể sẽ không thường xuyên thăm người được.”

Hữu Nhàn rủ mắt, luyến tiếc nói.

Khuôn mặt thanh lệ của Thích Nhược Lan đột nhiên trắng bệch.

“Đã…đã phải về rồi sao?”

Hữu Nhàn ngẩng đầu liếc nhìn bà, hờ hững gật đầu.

“Hắn nói như vậy.”

Không khí ngưng trọng, một lát sau, Thích Nhược Lan chậm rãi đứng lên, đi đến bên cạnh bếp lò, lấy từ trong tủ cất lương thực ra một cái đĩa đặt một tô bánh xốp nhân lòng đỏ trứng được gói lại tỷ mỉ.

“Đây là món khi còn bé Phong nhi thích nhất, ta mới làm tối qua. Vốn định để hôm nay con mang về cho hắn nếm thử. Nói là con làm, nếu hắn vẫn còn thích, sau này ta sẽ thường xuyên làm cho hắn ăn. Nhưng bây giờ…” Cổ họng bà nghẹn lại, nước mắt tự vương ra viền mắt “Nhưng bây giờ, xem ra đây cũng là lần cuối cùng.”

“người đừng khóc! Ta sẽ trở lại thăm người mà! Cũng không phải sau này sẽ không bao giờ…gặp lại nữa!”

Hữu Nhàn luống cuống dùng tay lau nước mắt cho Thích Nhược Lan

“Ta biết, hắn vẫn còn hận ta…’

Thích Nhược Lan lắc đầu, ngực đau như bị chích máu.

Bà biết, từ nhỏ Thuộc Phong đã có tính cố chấp, chỉ cần hắn thực sự biết việc gì, sẽ khó mà thay đổi.

Cho nên, bà không có cơ hội…

“Bà bà, người đừng khóc! Bây giờ ta cũng không biết phải làm cái gì! Người yên tâm đi, Thuộc Phong hắn là người thông minh tuyệt đỉnh như vậy, có thể một ngày nào đó sẽ nghĩ thông, sẽ thông cảm cho nỗi khổ ngày đó của người!”

Thích Nhược Lan dần ngừng khóc, mắt nhìn thẳng vào bánh xốp trong tay, giống như đây là hy vọng duy nhất của bà.

Nhưng bà cũng hiểu, vài miếng bánh xốp không thể chứa hết tình thương hai mươi năm qua của mẹ mà hắn đã mất.

Hữu Nhàn chau đôi mày lá liễu lại, để Thuộc Phong biết được sự thật về việc bà bà rời đi, có phải là giúp hắn rời khỏi ngõ cụt đó không?

____________________

“Tại sao tối như thế này ngươi mới trở về?”

Thuộc Phong thấy nàng trở về, trên khuôn mặt tuấn tú đầy hung ác nổi trận bão táp .

“Ta…ta…” Hữu Nhàn ấp úng, không ngờ hôm nay hắn lại về sớm như vậy.

Hắn đột nhiên híp mắt.

“Ngươi đi đâu?”

“Ta…ta không đi đâu cả…”

Hữu Nhàn lùi lại mấy bước, ta nhỏ bé nắm lấy ta váy, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

“Không đi đâu, sao lại trở về muộn như vậy? Ngươi đừng nghĩ ta không biết ba tháng nay, ngươi hầu như là hai ba ngày lại chạy đi!”

Hắn chế trụ khuôn mặt trắng bệch của nàng, vẻ mắt đáng sợ tiến gần lại.

“Ta đi…đi…”

Nàng còn chưa tìm được cái cớ nào tốt, đã bị hắn ép đến góc chết.

“Ngươi cầm cái gì vậy?”

Hắn dột nhiên nhìn thoáng qua thứ nàng xách trên tay, cái lồng đựng bánh dùng vải bố buộc lại cẩn thận.

“Là…”

“Ngươi tới nhà nữ nhân đó?”

Hắn nguy hiểm nheo mắt lại.

Hữu Nhàn hít một hơi khí lạnh.

Đã muốn giấu diếm lại bị hắn nhìn ra kẽ hở!

Hữu Nhàn ngẩng đầu lên, rốt cuộc cũng có dũng khí ngẩng đầu lên đói diện với ánh mắt u ám của hắn.

“Ta tới nhà bà bà, cái lồng bánh xốp nhân lòng đỏ trứng này, bà bà nói đó là đồ ăn ngày còn nhỏ chàng thích nhất, bà đã làm rồi để ta mang về —“

“Ngươi! Ngươi lại dám không nghe lời cảnh cáo của ta, vẫn đi gặp bà ta?”

Hắn đã mất lý trí, bóp chặt cằm nàng, ánh mắt phẫn nộ khiến Hữu Nhàn không hề nghi ngờ gì về việc hắn có thể bóp nát nàng!

“Thuộc Phong, chàng đừng như vậy! Dù sao bà cũng là mẹ đẻ của chàng, nếu chàng cố ý không nhận bà, sẽ bị trời phạt!”

“Bị trời phạt?”

Con ngươi u ám dò xét ngược lại, khóe miệng kéo thành một nụ cười quái đản, giống như chưa từng nghe câu chuyện cười nào buồn cười như vậy!

“Cho dù là bị trời phạt, cũng là phạt nữ nhân vứt bỏ phu – tử kia.”

Hắn trừng lớn mắt, bầu không khí giữa hai người lúc đó rất nguy hiểm.

“Nhưng chàng có từng nghĩ qua chuyện này có nguyên nhân không?”

Hữu Nhàn cũng cao giọng lên.

“Biết, có loại nguyên nhân không thể cứu vãn được mới có thể vứt bỏ chính nhi tử của mình bỏ trốn cùng nam nhân khác?”

Hắn cười khinh.

“Rời khỏi chàng, tất cả đều không phải do bà tự nguyện, chính là lão Vương Phi ép bà! Hơn nữa cũng không tồn tại gã nam nhân nào khác hết, đều là do lão Vương Phi bịa đặt!”

Hữu Nhàn lắc đầu, sức tranh luận cũng giảm dần.

“Bây giờ, tử vô đối chứng (*), đương nhiên bà ta có thể nói bừa!”

(*) người chét không thể đối chứng.

Hắn hoàn toàn không tin hững gì Hữu Nhàn nói, nheo đôi mắt đen lại, trán nổi gân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.