Dực: Không biết đã bao lâu không post truyện rồi :)) thật là ngại quá….biết các bạn phải đợi khá là lâu
nên tối nay Dực post thêm 1 chương nữa coi như là ấy ấy đi :v …một
chương nữa sẽ được post vào chủ nhật nhé :v
“Thuộc Phong…ta…”
Trong lòng Hữu Nhàn chua xót, nàng không biết nên nói với hắn thế nào.
Bây giờ nàng đã đủ khó chịu rồi, còn lo lắng xem phản ứng của hắn nữa.
“Có chuyện gì thì nói đi, cứ ấp a ấp úng, không phải muốn nói sao?”
Thuộc Phong hơi rướn cổ, kéo cổ áo lại.
“Ta…”
Hữu Nhàn cúi đầu, nhưng vẫn lúng túng.
Nói nàng không thể mang thai, thực sự là nàng rất khó mở miệng.
“Đừng nói là ngươi không biết nói gì, ta còn có việc, không muốn phí thời gian với ngươi.
Ngữ khí của hắn rất nhanh đã mất sự kiên nhẫn.
“Không phải! Ta muốn nói với chàng, thực ra ta…thực ra…”
Hữu Nhàn đuổi theo vài bước, lời nói đã tới cuống họng, lại cố gắng nuốt xuống.
Nàng vẫn chưa đủ dũng khí.
“Thực ra ngươi làm sao?”
Thuộc Phong nhướn mày, con ngươi lạnh lùng.
Hữu Nhàn nhìn hắn, hơi ngập ngừng, cuối cùng cuống họng cũng phát ra được thanh âm yếu ớt.
“Ta sẽ vĩnh viễn không có hài tử…”
“Cái gì?”
Hắn trừng lớn mắt, bất ngờ, làm sao nàng biết được kết quả này?
Hữu Nhàn ngẩng đầu lên nhìn hắn, giọt nước mắt lại ngấn trực rơi trên viền mắt.
“Ta không thể mang thai, không thể sinh hài tử.”
Nàng nức nở, thiếu chút nữa không nhịn được mà òa khóc.
“Ai nói cho ngươi biết?”
Hắn nhíu mày, nhưng ngữ điệu lại không hề có một chút gợn sóng. nói chung la hắn bình tĩnh hơn tưởng tượng của nàng rất nhiều.
Hữu Nhàn lắc lắc đầu.
“Không ai nói với ta cả, chỉ là ta thấy có điều gì không đúng, đi hỏi Phương đại phu mới biết được.”
Nàng đã mất hết sức lực dây dưa với Ngọc Nhi, hiện tại nàng chỉ cảm
thấy bản thân giống như rất hèn mọn vậy, muốn tìm một cái lỗ chui vào,
để vĩnh viễn không có ai nhìn thấy vẻ mặt nhục nhã này của nàng!
Thuộc Phong nhăn trán thật sâu, nhìn thẳng vào gương mặt trắng bệch của nàng một lúc lâu.
“Đúng là không…”
Hữu Nhàn xoắn vạt áo, giọng nhỏ như muỗi.
“Không sao, đúng cũng được mà không đúng cũng được…”
Hắn không nhìn, phủi phủi vạt áo, lời nói cũng bâng quơ, thậm chí còn có vẻ không để ý.
“Nhưng ta đã phạm phải “Thất xuất chi điều” (*), chàng có thể hưu ta.”
(*) bảy điều đuổi khỏi nhà….kiểu như thế
Hữu Nhàn dùng tay áo lau nước mắt, nức nở nói
“Thất xuất chi điều?”
Hắn buồn cười, liếc nhìn nàng.
“Đúng vậy, là “Thất xuất chi điều”, không phải điều thứ hai quy
định “Không có con, đuổi ra ngoài” trượng phu có thể hưu thê, lập thê tử khác sao?”
Hữu Nhàn chớp đôi mắt to tinh khiết, giọng nói mang theo chút nức nở.
“Ngươi có vẻ mong ta đuổi ngươi đi sao, có đối tượng tốt hơn, nên muốn đi?”
Hắn không hề đau khổ mà còn cười.
“Đương nhiên là không phải giống như chàng nói. Là ta suy nghĩ cho chàng, “bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại” (*), hơn nữa ta không muốn người khác cười nhạo chàng.”
(*) Đây là lời nói của Mạnh Tử,
được ghi chép trong “Ly Lâu Thượng” của ông: “Trong ba tội bất hiếu,
không có con nối dõi là tội lớn nhất.”
Nguyên văn 3 tội bất hiếu
1- Hùa theo cha mẹ để cha mẹ mắc vào chỗ bất nghĩa là tội bất hiếu thứ nhất.
2- Nhà nghèo mà cha mẹ lại già, thế mà không chịu ra làm quan để lấy bổng lộc mà phụng dưỡng cha mẹ là tội bất hiếu thứ hai.
3- Không chịu lấy vợ, không có con nối dõi để cúng tế ông bà tổ tiên là tội bất hiếu thứ ba.
Trong ba tội bất hiếu, không có con nối dõi là tội lớn nhất.
Hữu Nhàn dùng sức lắc đầu, hoảng hốt giải thích.
Hữu Nhàn ngẩn người, lúc này mà hắn còn có tâm tình trêu đùa?
Nàng không thể mang thai, nhưng hắn lại giống như không có chuyện gì! Giống như những điều nàng nói chỉ là chuyện vô cùng bình thương!
“Ngươi không cần phải suy nghĩ nhiều! Cho dù ngươi không thể mang thai, ta cũng không hưu ngươi vì lý do này!”
Hắn bĩu môi, trên khuôn mặt tuấn tú là biểu tình lơ đễnh.
“Chàng còn cần ta?”
Hữu Nhàn mở to mắt, nước mắt đã ngưng chảy trên viền mắt.
“Sao lại không cần ngươi?”
Hắn cười giễu cợt…
Thú nàng, vốn không phải là muốn nàng sinh con nỗi dõi cho hắn, mà chỉ đơn giản là mối quan hệ có lợi mà thôi.
Cho dù nàng có khả năng mang thai, hắn cũng không muốn có nhi tử với nàng.
Hữu Nhàn ngước con ngươi ngập nước lên, nhìn hắn thật sâu —
“Ta, ta nghĩ chàng sẽ ghét bỏ ta!”
Nàng rất cảm động, cảm động tới mức sắp không kìm chế được.
Vẫn luôn cho rằng hắn vô tình với mình, nhưng không thể ngờ rằng hắn không quan tâm tới việc nàng không thể mang thai.
Thuộc Phong hơi nhíu mày.
“Ta căn bản là không để chuyện này trong lòng, ngươi cứ yên tâm làm
Thuộc Vương Phi đi, không ai có thể đụng vào vị trí của ngươi!”
Bởi vì không yêu nàng, nên không ngại.
Nhưng loại vô tình này ở trong mắt Hữu Nhàn ngược lại hoàn toàn biến thành một loại tình cảm khó giải thích.
“Thuộc Phong, sau này ta nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời chàng!
Chàng noi gì ta cũng nghe, ta sẽ dùng cuộc đời của ta cảm ơn chàng!”
Nàng cho rằng hắn quan tâm nàng.
Vì được hắn an ủi mà đau thương trong lòng nàng vơi bớt như kỳ tích.
Chỉ cần hắn đối với nàng vẫn còn một chút quan tâm, tất cả cũng không thực sự hết cách.
Thuộc Phong liếc nhìn gương mặt nghiêm túc của nàng, bước tới gần nàng, dùng ngón tay nâng cằm nàng lên, nhìn nàng thật lâu.
“Nói như vậy cũng tốt, cuộc đời ngươi? Làm được sao?”
Hắn không thích người khinh rẻ sống chết, bởi vì con người từ trước đến nay đều thay đổi.
Mà nữ nhân lại càng như vậy.
“Đúng vậy! Ta dùng tất cả của ta để báo đáp chàng!”
Hữu Nhàn dùng sức gật đầu để hắn thấy lời nàng nói đáng tin cỡ nào.
Nàng không hoàn thiện như vậy, mà hắn còn chấp nhận, nàng còn có cái gì không thể làm vì hắn?
Con ngươi hung hăng của Thuộc Phong dò xét nàng rất nhanh, nhưng lại không nói gì
Báo đáp? Nực cười, thật nực cười.
Hi vọng sau khi nàng biết sự thật, còn có thể nói như vậy.