“Đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao nhìn chàng có vẻ không vui thế?”
Hắn trừng nàng, khuôn mặt tuấn tú đóng băng
“Ngọc Nhi mang thai hơn một tháng!”
Vẻ mặt tươi cười của Hữu Nhàn đông cứng
lại, đại não nổ tung một tiếng, ngay cả sức lực để tự hỏi để tự nhúc
nhích cũng không còn.
Nàng còn chưa được nghe qua chuyện này, trong lòng vốn chưa có chuẩn bị gì.
“Vậy, vậy là tốt….”
Qua một lúc, nàng mới đần độn mở miệng nói vài tiếng, nhưng trong đầu thì hoàn toàn trống rỗng.
Thuộc Phong nhướn mày.
“Ngươi không có gì khác muốn hỏi sao? Không hỏi vì sao ta với ngươi ở cùng một chỗ lại có thể khiến nữ nhân khác mang thai sao?”
Khẩu khí của hắn lại càng dồn dập, sắc mặt càng khó coi hơn.
“Không, không có gì hỏi cả, nàng ấy là
tiểu thiếp của chàng, mang… mang thai cũng là chuyện bình thường, chàng
không cần phải nói cho ta biết…”
Nàng trốn tránh xoay người… nàng không
muốn thể hắn thấy sự yếu đuối bất lực của mình lúc này, bối rối và hiện
thực đột nhiên thúc đẩy bản năng muốn thoát ra của nàng