Hữu nhàn vui vẻ đi tới trước mặt nàng, nửa quỳ nửa ngồi, nhu thuận đem đầu nhỏ tựa vào giữa gối Thái hoàng thái hậu.
Thái hoàng thái hậu cười híp mắt, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của Hữu Nhàn lên xem, lập tức không khỏi tán dương:
“Sách sách sách! Sau khi thành thân, Nhàn Nhi của ai gia càng nhìn càng đẹp lên rồi! Xem này, ngay cả dì cũng phải ghen tị với tiểu tử Thuộc Phong đó nhặt được
một cái tiện nghi lớn như vậy!”
Nàng lớn lên rất giống mẫu phi nàng, thực là một đại mỹ nhân.
Chẳng qua Viên phi tính tình ôn nhu, vô tâm tranh giành, thường chịu lão Vương phi ức hiếp.
Về tính cách, Hữu Nhàn không hề giống mẫu phi nàng.
“Nhàn Nhi, Thuộc Phong đối với cháu có tốt không?”
Thái hoàng thái hậu cười hỏi.
Hữu Nhàn thoáng ngẩn ra, có thể xem như vậy được không?
“Nhàn Nhi?”
Thấy Hữu Nhàn thất thần, Thái hoàng thái hậu lên tiếng gọi.