Hữu Nhàn cố chấp nhìn hắn chằm chằm, muốn chạm tới trái tim cuả hắn. Khuôn mặt hắn run rẩy nhưng nhất định cũng không chịu nói một tiếng.
Thấy hắn không hề có ý thay đổi quyết định, nàng cũng đã hết hi vọng, liền quay đầu chạy đi, đi tìm Phương đại phu để cứu người.
Hắn nắm chặt tay, nắm chặt lại buông, lại nắm chặt…
“Quận Chúa, thật sự là không may, mấy ngày trước Phương đại phu đã hồi hương thăm gia quyến, trong một thời gian ngắn sẽ không quay trở về.”
Đệ tử của Phương đại phu nói lời xin lỗi.
“Cái gì? Ngươi không thể bốc thuốc hay sao?”
Hữu Nhàn sốt suột, mồ hôi chảy ròng ròng.
“Không có cách nào cả, hiện tại ta chưa đủ trình độ để tự bốc thuốc khám bệnh, bây giờ lại trễ như vậy, rất nhiều hiệu thuốc cũng đã đều đóng cửa.’
Hữu Nhàn ủ rũ xoay người…
Trời ơi! Nên làm cái gì bây giờ?
Nàng không dám tiếp tục ở bên ngoài đi lại, sợ có chuyện chẳng lành xảy ra vì thế vội vàng chạy quay trở lại chỗ bà bà.
“Bà bà, ta đã về!”
Hữu Nhàn đi đến bên giường, phát hiện ra bà vẫn còn thức.
Bà mở mắt ra, liếc nhìn phía sau của Hữu Nhàn, thất vọng hiện rõ trên khuôn mặt của bà.
“Phong nhi…vẫn không tới…”
“Bà bà, khi ta trở về tìm chàng, chàng không có ở Vương phủ, ta đã cho người truyền lời cho chàng, chàng biết được nhất định sẽ nhanh chóng chạy tới. Ta cho người uống một chút thuốc trước, người chịu khó uống, thân thể khôi phục rồi mới có sức lực để chờ chàng!”
Chỉ cần bà bà có thể kiên trì chịu đựng, nàng cũng không ngại nói dối.
“Không cần lừa ta… Phong nhi… căn bản sẽ không tới…”
“Không cần lại tiếp tục nữa… để ta tự sinh tự diệt đi…”
Hữu Nhàn nhịn nước mắt xuống.
“Bà bà, uống một chút thuốc đi.”
Nàng buông xuống, xoay người bước đi vài bước, bỗng nhiên cảm thấy phía trước người có bóng dáng cao lớn chặn lại, ngẩng lên nhìn…
“Thuộc Phong?”
Hữu Nhàn ngây ngốc nhìn hắn, bỗng nhiên hiểu ra khẽ nâng khóe miệng lên cười.
Thuộc Phong nhíu mày nhìn nữ nhân bị bệnh trên giường lại nhìn Hữu Nhàn.
“Ngươi tốt nhất không nên nghĩ nhiều, ta chỉ tới xem bà ta đã chết hay chưa!”
“Không phải ! Chàng rõ ràng là không thể thấy chết mà không cứu!”
Hữu Nhàn chắc chắn nói.
Chính vì nàng hiểu hắn, hắn chỉ vì muốn giữ mặt mũi lên mới mạnh miệng chứ thực ra trong lòng hắn đã dao động.