Nàng không có phương hướng chạy trong vương phủ rất lâu, cho tới tận
khi không còn sức lực, Hữu Nhàn mới bủn rủn dừng lại bên hồ nhỏ.
Nước mắt vẫn không ngừng rơi, làm thế nào cũng không ngừng được.
Nàng ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, lau sạch nước mắt ở khóe mắt nhưng vẫn vô ích.
Giọt nước mắt lạnh lẽo chảy qua gương mặt nàng, tấu thành giai điệu bi thương trên mặt đất khô lạnh lẽo.
Nàng mệt mỏi ngồi trên thảm cỏ, lời nói vừa rồi của hắn giống như độc chú vang mãi trong đầu nàng —
Nàng chẳng qua cũng chỉ là công cụ phục vụ hắn, mà đêm qua lại chỉ là là cố ý để người khác xem!
Tại sao hắn có thể đối xử nhẫn tâm với nàng như vậy, cho dù không
thương nàng, cũng đừng tước đi tôn nghiêm của nàng như vậy chứ.
Rõ ràng hắn biết nàng thích hắn cỡ nào, tại sao có thể ác ý nói xấu nàng và Khác ca ca vượt quá tình bạn được!
Trái tim của hắn đối với nàng quá băng giá, chẳng lẽ nàng cố gắng như vậy, hắn không hề nhìn thấy một chút gì sao?
Tại sao…tại sao lại đối xử với nàng như vậy…
__________________
Khóc một trận, nước mắt cũng dần ngưng lại, nhưng trong lòng vẫn rất rối bời.
Nàng chết lặng, kéo cơ thể mệt mỏi về Tĩnh Di viện
Tử Ngọc đã sớm lo lắng tới như giống như kiến nằm trong chảo, vừa thấy Hữu Nhàn đã lập tức chạy ra đón.
“Quận chúa, người chạy đi đâu vậy, làm em lo lắng muốn chết!”
Hữu Nhàn cúi mặt, lãnh đạm lắc đầu..
“Không có gì, chỉ ra ngoài đi loanh quanh thôi!”
Tử Ngọc vẫn đang lo lắng, nhíu mày rầu rĩ.
“Vừa rồi người với cô gia xảy ra chuyện gì vậy, em thấy sắc mặt cô gia lúc đi ra đen xì.”
Lúc Thuộc Phong ra khỏi phòng, Tử Ngọc lại đi vào, bởi vậy mới thấy vẻ mặt đen xì của hắn.
Hữu Nhàn vẫn lắc đầu.
“Không có gì, ta không muốn nói nữa, mệt mỏi quá!”
Nàng mệt mỏi bước về phía giường, Tử Ngọc lo lằng nhìn nàng, nhưng không biết nên nói gì.
Quận chúa bây giờ so với trước đây đã khác rất nhiều, trước đây đều
cùng tâm sự với nàng, nhưng càng ngày quận chúa càng trở nên khép kín,
không biết từ lúc nào đã khép chặt tâm tư.
Không chỉ đối với một mình Tử Ngọc nàng, đối với tất cả mọi người quận chúa đều từ chối rãi bày tâm sự.
Vẻ mặt quận chúa chứa đựng sự u buồn, chỉ có khi cô gia đối xử tốt với người một chút, thì vẻ mặt đó mới tạm thời biến mất.
_______________________________
Cãi vã qua đi, chiến tranh lạnh vẫn tiếp tục duy trì.
Thuộc Phong nghĩ nàng sẽ giống như trước đây, tới nhận sai trước.
Nhưng lần này nàng lại không như vậy.
Giống như là hoàn toàn bốc hơi khỏi thế gian này, hắn không thấy nàng, mặc kệ mặt mũi, hắn chủ động đi hỏi tin tức của nàng.
Dù sao cũng không thể để nàng có cơ hội ở một chỗ với tên Chúc Kiếm Khác kia nhân lúc hắn không chủ động tìm nàng!