Tử Ngọc vẫn chưa hết tức giận, còn muốn chửi nữa, lại bị Hữu Nhàn kéo lại.
“Tử Ngọc, đừng! Trong bụng nàng ta còn có hài tử của Thuộc Phong, không được đụng đến nàng ta!”
“Quận chúa, sao người lại làm vậy? Chỉ vì nàng ta có thai nên người
để nàng ta bắt nạt như vậy sao? Ngay cả em cũng thấy chướng mắt!”
Tử Ngọc vì Hữu Nhàn mà gấp tới mức giơ cả chân lên.
“Em nghe ta, về đi! Một mình ta ở đây là được rồi!”
Nói xong Hữu Nhàn bắt đầu lau chùi, vẻ mặt vẫn không thay đổi giống như con rối.
“Tốt cái gì mà tốt? Hai tay người là để làm việc nặng nhọc này sao?
Đôi tay của người là để đánh đàn vẽ tranh, là đôi tay làm việc tao nhã!”
“Cao nhã hay thấp kém chỉ là sự khác nhau ở trong mắt người thường mà thôi!”
Hữu Nhàn vẫn lau sàn, biểu hiện thờ ơ đối với Tử Ngọc vẫn đang sốt ruột, thậm chí còn không liếc một cái.
“Quận chúa, người đừng lau nữa, Tử Ngọc cầu xin người, cho dù lúc nhỏ lão vương phi có đối xử không tốt với người cũng không để người làm
loại việc nặng nhọc này!”
Tử Ngọc khổ sở rơi nước mắt, ngồi xổm trên sàn lấy tay đè đôi tay mềm mại đang lau sàn của nàng lại.
Hữu Nhàn ngẩng đầu, quay về phía Tử Ngọc gượng ép ra một nụ cười.
“Tử Ngọc, nghe lời, đừng khóc, ta không sao!”
“Quận chúa, người tội gì phải làm như vậy…”
Hai mắt Tử Ngọc đẫm nước nhìn vào mắt Hữu Nhàn, nghẹn ngào nỉ non.
Trước đây, ngay cả nước bẩn nàng cũng không nỡ để quận Chúa chạm vào, vậy mà bây giờ, người có địa vị cao như quận chúa lại phải nhún nhường
trước kẻ có địa vị thấp, hầu hạ một tiểu thiếp mà ngay cả trắc phi cũng
không được tính!
“Hừ, Giang Hữu Nhàn! Tính ra thì ngươi cũng thông minh, biết động đến cái thai này vương gia nhất định sẽ không bỏ qua cho các ngươi! Còn
biết khuyên nhủ nha đầu của ngươi!”
Ngọc Nhi được Ly Ly cẩn thận đỡ ngồi xuống.
Cái này, nàng ta tính toán chắc rằng Hữu Nhàn vì hài tử này nên sẽ không đối đầu với nàng ta.
“Tạm thời không cần lau, mang chén thuốc bổ tới đây cho ta!”
Nàng ta chậm rãi ngồi xuống, đôi tay ngọc kệch cỡm khoác lên tay Ly Ly
Nàng ta thường xuyên đột nhiên thay đổi chủ ý để đùa giỡn với Hữu
Nhàn, mà hôm nay trước mặt nha đầu của Hưu Nhàn, nàng ta càng muốn sai
bảo Hữu Nhàn, để khiến nàng càng thêm mất mặt.
“Được…”
Hữu Nhàn ngoan ngoãn lên tiếng trả lời, trước ánh mắt khiếp sợ không
thể tin được của Tử Ngọc, bưng một chén thuốc bổ nhỏ tới theo yêu cầu
của Ngọc Nhi.
“Ừm.”
Ngọc Nhi hơi nhướn mày, cao ngạo vươn cánh tay nhận chén thuốc từ tay Hữu Nhàn, cúi đầu tùy tiện hớp một ngụm, đột nhiên đập bàn —
“Nữ nhân! Sao lại nóng như vậy, muốn hại chết ta sao?”
Ngay trước mặt Tử Ngọc, Ngọc Nhi hất toàn bộ số thuốc nóng đó lên người Hữu Nhàn.
“A”
Hữu Nhàn đau đớn kêu to, trên mặt trên tay, những nơi không có vải che ở nửa người trên đều đỏ hồng lên.
“Quận chúa!”
Tử Ngọc đau đớn kêu lên, thấy Ngọc Nhi không tỏ vẻ sợ hãi, Tử Ngọc ngây cả người.
Hữu Nhàn che gương mặt nóng rực, bất lực lắc đầu.
“Tử Ngọc, em mau đi đi, ta không sao!”
Hữu Nhàn biết Ngọc Nhi cố ý để Tử Ngọc thấy, nàng chỉ có thể khuyên Tử Ngọc rời đi nhanh một chút.
Bây giờ tử Ngọc không thể giúp gì cho nàng, chỉ càng khiến ý muốn trả thù của Ngọc Nhi điên cuồng hơn.
“Quận chúa, người bị ả ta làm cho bỏng thế này còn nói không việc gì? Em ở đây mà còn làm càn như vậy, em đi rồi, ả ta còn như thế nào nữa?”
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của quận chúa bị sưng đỏ, đôi tay
mềm mại đã nổi những hột nước, Tử Ngọc thực sự không thể nhịn được khóc
lên.
“Tử Ngọc, đừng khóc, ta không sao!”
Hữu Nhàn nhịn đau đớn, lau nước mắt cho Tử Ngọc.
Tử Ngọc khóc, kéo bàn tay bị thương của Hữu Nhàn đặt trong lòng bàn tay mình, cẩn thận nói nhiều lần.
“Cô gia muốn gì vậy? Sao lại để người hầu hạ nàng ta? Tại sao lại như vậy, người là quận chúa, người là chính vương phi mà!”