Ngay cả một nha hoàn như nàng cũng cảm thấy đau lòng, tại sao cô gia
lại có thể nghĩ để quận chúa làm thế này, tại sao lại cs thể làm ra loại chuyện tàn nhẫn như vậy đối với quận chúa?
Không chỉ để quận chúa hầu hạ tiểu thiếp, lại còn phải chịu hết những ngược đãi của tiểu thiếp.
“Đừng khóc, ta làm chút việc cho họ. Chỉ là vài tháng thôi, không phải em cũng đã hầu hạ ta nhiều năm như vậy sao?”
“Làm sao có thể giống nhau được? Em vốn xuất thân là nha hoàn để sai
bảo, hơn nữa tình cảm của quận chúa đối với em giống như tỷ muội, chưa
bao giờ để em chịu một chút uất ức, đâu giống tình cảnh của người hiện
tại?” Tử Ngọc khóc thút thít nói.
Tuy nàng là nha hoàn, nhưng hoàn cảnh cũng không thua kém bất cứ ai.
Chỉ cần quận chúa có thêm một bộ y phục, thì nhất định nàng cũng sẽ có
thêm một bộ. Từ đầu đến giờ, quận chúa chưa từng bạc đãi nàng.
“Tử Ngọc…em mau đi đi, ta phải ở lại đây, em ở đây, ngược lại chỉ khiến cho sự tình thêm loạn.”
Hữu Nhàn rơi nước mắt, chua xót trong lòng sắp nàng nàng không chịu được rồi.
“Không! Quận chúa, người theo em đi! Cùng lắm là chúng ta không ở cái nơi quỷ quái này nữa! Chúng ta về Giang vương phủ, nơi đó là nhà của
người, có lão vương gia, có thiếu vương gia, còn có cả thiếu vương phi
nữa, không phải người đều rất thích họ sao?”
Bây giờ nàng trở về, mọi người sẽ iết chuyện Thuộc Phong để nàng làm
nha hoàn, sẽ quy cho hắn tội bất nghĩa, khiến cho hai phủ tranh chấp, mà nàng bây giờ vẫn muốn bảo vệ hắn.
“Hay cho một cặp chủ tớ tình thâm, chỉ tiếc rằng bây giờ nàng ta đã
là nô bộc của ta! Phải đi hay ở, không tới phiên nha hoàn như ngươi
nhúng ta vào!”
Ngọc Nhi đột nhiên quát, ngón tay chỉ vào khoảng nước thuốc trên mặt đất.
“Dọn sạch sẽ ngay cho ta! Đáng ghét!”
“Ngươi nói ai đáng ghét? Ngươi, cái đồ nữ nhân xấu xa không biết xấu hổ!”
Tử Ngọc căm phẫn ngẩng đầu nhìn Ngọc Nhi, còn Hữu Nhàn lại lau nên gạch với biểu tình đờ đẫn.
“Quận chúa…”
Hốc mắt Tử Ngọc mờ mịt, quận chúa trước mặt, sao lại khiến nàng đau lòng như vậy.
“Tử Ngọc… quay về đi!”
Hữu Nhàn nói, nhìn đôi đồng tử giãn ra của Tử Ngọc, giọng nói giống như tới một nơi xa xôi không có ánh sáng nào đó.
Tử Ngọc lại rơi nước mắt, lắc đầu dứt khoát đoạt lấy khăn lau trong tay Hữu Nhàn, cố nén nước mắt, lau sạch thay Hữu Nhàn.
“Nếu người đã khăng khăng như thế, vậy để Tử Ngọc làm thay!”
“Tử Ngọc!” Hữu Nhàn kinh sợ.
“Ai nói ngươi có thể? Vương gia giao chủ tử của ngươi cho ta sai bảo, ta nói nàng đi về hướng đông, nàng phải đi về hướng đông, ta nói nàng
đi về hướng tây, nàng không được đi về hướng khác!”
Ngọc Nhi trừng mắt đứng thẳng lên mày ngài dài nhỏ nhếch cao lên