Như là đột nhiên ý thức được thứ gì, mặt Hữu Nhàn bỗng chốc đỏ lên.
Thái hoàng thái hậu nghĩ nàng rốt cục cũng thông suốt, hưng phấn mà hỏi:
“Đã hiểu?”
“Ngô.” Hữu Nhàn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rực gật đầu,“Nhưng mà cháu còn chưa nghĩ tới biện pháp để chàng và cháu ngủ trên cùng một cái giường đâu. . . . . .”
Thái hoàng thái hậu hoàn toàn hết chỗ nói.
“Đêm thành thân, hai đứa rốt cục đã làm gì?”
Nàng chau lông mày càng sâu, không hiểu chút nào.
Chẳng lẽ, Thuộc Phong cùng Hữu Nhàn căn bản không. . . . . . Làm qua chuyện đó?
“Cháu, chúng cháu. . . . . .”
Có thể nói thật với Thái hoàng thái hậu không? Nhưng như vậy chẳng hóa ra là vạch áo cho người xem lưng hay sao?
“Chúng cháu hàn huyên, nói chuyện phiếm cả đêm!”
Hữu Nhàn ý tưởng đột phát, bịa chuyện nói.
“Nói chuyện phiếm?” Thái hoàng thái hậu hồ nghi nhìn nàng một cái,“Có nhiều lời để tán gẫu như vậy ư, cư nhiên có thể nói cả một buổi tối?”
“Đúng a! Trước kia chúng cháu cũng nhận thức nhau, cho nên có rất nhiều việc để tán gẫu.”
Hữu Nhàn tiếp tục nói hươu nói vượn.
Thái hoàng thái hậu nhíu mi nhìn nàng——
Nếu Thuộc Phong rảnh rỗi đến mức cùng nữ nhân nói chuyện phiếm, vậy hắn hẳn là có hứng chí đưa nữ nhân lên giường rồi mới phải.
Nhưng mà vì sao Hữu Nhàn đến bây giờ vẫn hoàn toàn không biết gì cả.
Thuộc Phong căn bản không có chạm qua nàng, mà nàng cũng không biết cái gì gọi là ” viên phòng” .
Những người đã lấy chồng, cũng không ai nói với nàng chuyện này.
Theo lẽ
thường, về các nghi thức thành thân, Lão Vương phi phải dạy dỗ qua Hữu
Nhàn một lần. Nhưng Lão Vương phi vẫn canh cánh trong lòng chuyện Viên
phi đoạt sủng, nên cũng tự nhiên oán hận, giận chó đánh mèo lên người
Hữu Nhàn.
Lão Vương phi bình thường ngay cả thấy Hữu Nhàn cũng không nguyện ý, làm sao có thể cùng nàng giảng giải những điều đó?
“Hài tử đáng thương, Thuộc Phong sao có thể đối với ngươi như vậy?”