Chúc Kiếm Khác kinh ngạc hỏi, trực giác cho hắn biết tình hình hiện tại không ổn chút nào.
“Quận chúa… quận chúa…”
Tử Ngọc ấp úng một hồi.
“Hữu Nhàn làm sao rồi?”
Chúc Kiếm Khác tiến lên vài bước, vẻ mặt đột nhiên căng thẳng.
“Chúc tướng quân! Không ai thương quận chúa của ta!”
Cuối cùng cũng gặp được người quan tâm tới chủ tử, Tử Ngọc đột nhiên khóc òa lên.
Vừa mới tận mắt thấy chủ tử bị Ngọc Nhi lăng nhục đủ loại, ngay cả nàng cũng thấy uất ức thay chủ tử.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hữu Nhàn đã xảy ra chuyện gì?”
Chúc Kiếm Khác trừng lớn mắt, con ngươi sáng nhìn thẳng vào Tử Ngọc
Tử Ngọc lau qua nước mắt.
“Quận chúa, người… người bị vương gia phạt chăm sóc tiểu thiếp vừa mang thai…”
“Cái gì?” Hắn nhướn cao đôi mày rậm “Kẻ đó là tiểu thiếp Ngọc Nhi không coi ai ra gì sao?”
Lúc tới đây hắn đã từng nhìn thấy Ngọc Nhi mỉa mai Hữu Nhàn ngay trước mặt, mà Hữu Nhàn ngại nàng ta có thai, nên nhịn đủ điều.
“Không sai! Chính là nàng ta!”
Tử Ngọc ngẩng đầu nhìn hắn, gật đầu một cái.
“Thuộc Phong quả là tên khốn!Hữu Nhàn đường đường là quận chúa của
vương phủ, biết rõ nàng và Ngọc Nhi kia đối địch với nhau, vậy mà còn
làm ra loại chuyện hoang đường này!”
Chúc Kiếm Khác nhếch mày, một loại tức giận đối với Thuộc Phong cùng
với sự thương tiếc dành cho Hữu Nhàn lẫn lộn cùng một chỗ, cứ dần dần
tăng lên trong lòng hắn.
“Quận chúa không hề có địa vị trong lòng vương gia, tất cả đều vô
ích, rốt cuộc ta cũng đã nhìn rõ, thực sự không xứng với quận chúa của
ta!”
Tử Ngọc đau đớn, nức nở nói tiếp
“Ta khuyên thế nào người cũng không trở về, thực sự muốn ở lại Tử
Đình uyển chăm sóc nữ nhân tồi tệ kia. Chúc tướng quân, người đi khuyên
quận chúa đi, từ nhỏ quận chúa đã nghe lời ngài!”
Lông mày Chúc Kiếm Khác từ từ nhíu sâu lại —
Thì ra biểu hiện phu thê ân ái của Thuộc Phong ở trước mặt hắn đều là giả dối, hắn ta vốn không đối xử tốt với Hữu Nhàn, thậm chí chưa từng
đặt nàng ở trong lòng.
__________________
“Ngươi nghe kỹ cho ta, hơn mười chậu này đều là y phục của Ngọc chủ
tử và ta thay sau khi tắm rửa, người thành thực mà giặt sạch đi. Nếu lát nữa nghiệm thu có một chút qua loa, ngươi chịu không nổi đâu!”