“Không cần giải thích với ta! Ngươi ở cùng người ngươi yêu thì ở,
ngươi nghĩ ta quan tâm sao? Nói cho ngươi biết, ta vốn chẳng thèm quan
tâm!”
Thuộc Phong trừng to mắt, ánh mắt hung dữ nhìn nàng thật sâu.
Hữu Nhàn yếu ớt lắc đầu.
“Không phải, ta —”
“Thuộc Phong! Ngươi thật quá đáng! Hữu Nhàn là thê tử của ngươi. Ngươi lại làm như nhìn không thấy nàng sao?”
Hữu Nhàn không nói gì, Chúc Kiếm Khác đứng một bên đã sớm tích đầy
một bụng tức giận với Thuộc Phong, lên tiếng biện hộ cho nàng.
Đôi mắt anh tuấn của Thuộc Phong càng thêm âm trầm dò xét.
“Theo như ngươi nói, nàng là thê tử của ta, ta đối xử với nàng thế nào, ngươi có tư cách nói tới sao?”
“Ngươi ức hiếp Hữu Nhàn, thì có liên quan đến ta!”
Chúc Kiếm Khác trừng hắn, Thuộc Phong cũng trừng to mắt nhìn hắn, thế lực hai người nàng nhau, ánh mắt sắc bén đâm vào nhau, bắn ra tia lửa
kinh người.
“Ngươi quá tự mãn! Chúc Kiếm Khác!”
Hắn hung hăng gằn từng câu từng chữ.
Chúc Kiếm Khác nhíu mày, giống như lại muốn phản bác lại.
Hữu Nhàn thấy thế, lập tức ngăn Chúc Kiếm Khác lại.
“Ca đừng như vậy nữa, cứ mặc kệ ta, đều do ta tự nguyện cả, ca không cần phải cảm thấy bất bình cho ta!”
“Hữu Nhàn! Rốt cuộc là muội uống nhầm thuốc gì vậy? Đi! Quay về vương phủ với ta!”
Chúc Kiếm Khác kéo cổ tay Hữu Nhàn, làm bộ như sẽ đưa nàng đi.
“Không được! Ta không thể trở lại!”
Hữu Nhàn bị Chúc Kiếm Khác kéo đi chỉ biết giãy dụa.
“Đi!”
Chúc Kiếm Khác quay đầu lại nhìn Hữu Nhàn, cố chấp muốn dẫn nàng rời đi.
“Đây là Thuộc vương phủ, nàng là vương phi của Thuộc vương phủ, ngươi muốn dẫn ai đi?”
Thuộc Phong tức giận đẩy Ngọc Nhi sang một bên, bàn tay to đột nhiên
nắm lấy cổ tay Hữu Nhàn, đưa nàng từ tay Chúc Kiếm Khác về bên cạnh
mình.
Hữu Nhàn bị hắn dùng lực mạnh nắm lấy cổ tay thì ngỡ ngàng không biết làm gì, ngước mắt kinh ngạc nhìn gương mặt xám xịt của hắn, còn cả Chúc Kiếm Khác đang hết sức căng thẳng trong cơn tức.
“Ngươi không đối xử tốt với nàng! Ta có quyền đưa nàng đi!”
Cơ thể của Chúc Kiếm Khác đứng thẳng, trừng mắt nhìn vào con mắt cũng đang rực lửa của Thuộc Phong.
Những mũi nhọn sắc bén lại đâm vào nhau trong không trung, xung quanh phảng phất mùi thuốc súng.
“Được lắm! Để nàng ta tự chọn đi!” Thuộc Phong túm lấy cánh tay nàng, con ngươi sắc bén đột nhiên trừng nàng “Ngươi nói đi! Muốn đi hay muốn ở lại?”
“Thuộc Phong!”
Hữu Nhàn mở to mắt, kinh sợ.
“Nói! Ngươi chọn hắn, hay ta?”
Thuộc Phong loạn nhịp nói, đôi mắt để lộ ra vẻ lo lắng.
“Ta…”
Hữu Nhàn yên lặng không nói gì.
Đây vốn không được tính như một sự lựa chọn.
Nàng trầm mặc một lát, sau đó quay đầu về phía Chúc Kiếm Khác
“Ta sẽ ở lại!”
Nàng yếu ớt nói, lời nói này là thật, nhưng trong lòng lại không cảm thấy dễ chịu.
Nàng không hiểu rốt cuộc là như thế nào, tại sao lại trở nên khó nắm bắt như vậy
“Ngươi nghe không? Người nàng chọn chính là ta, ngươi hết hi vọng rồi!”