Hữu Nhàn đột nhiên lên tiếng gọi hắn khiến thân hình cao to của hắn nhất thời dừng lại.
Còn có chuyện gì?”
Hắn chậm rãi xoay người, khóe miệng giật giật hai cái, trong lòng có chút chờ mong khó hiểu nào đó.
Hữu Nhàn rủ mi xuống, lấy từ trong ngực ra cái gì đó nắm chặt trong tay, đi lại phía hắn.
“Đây là nhẫn cỏ đuôi chó chàng ném vào bụi cỏ, ta nhặt được.”
Hữu Nhàn mở bàn tay, để lộ ra chiếc nhẫn đã sớm bị hắn quên mất.
Đây là do chính tay nàng bện, hắn cũng không xem trọng.
Từ lâu nàng đã nghĩ thông suốt, nhưng vẫn luyến tiếc không muốn vứt bỏ, vẫn mang theo bên người
Thuộc Phong đột nhiên ngẩng đầu, tròng mắt yên tĩnh đột nhiên trừng lớn.
Cái nhẫn này hắn vẫn còn có ấn tượng, nhớ rõ lúc trước hắn tùy tiện vứt đi, không ngờ nàng còn có thể tìm được.
“Nhẫn cỏ trong truyền thuyết có thể tháo giải, chỉ cần gỡ nhẫn cỏ ra, thì ma lực giữa hai người sẽ được phá giải, sau này sẽ không còn tình
yêu ràng buộc giữa hai người nữa.”
Hữu Nhàn chuyên chú giải thích, nàng không muốn miễn cưỡng hắn bất cứ chuyện gì.
Nếu đã không yêu, thì cũng không cần ngang ngạnh bám lấy hắn.
Nếu là Hữu Nhàn trước đây, nàng sẽ làm như vậy, nhưng Hữu Nhàn hiện tại thì không.