Nàng cầm thư bỏ vào phong thư dán lại, sau đó yếu ớt đứng lên, mở cửa đi thẳng vào trong mưa.
________________
Hôm nay trời tối đen lạ thường, không hề có lấy một ngôi sao, mây đen đầy trời, vẫn còn rắc xuống những hạt mưa phùn.
Hắn đứng một mình ở cửa, trong lòng buồn bực.
Nàng đi, rốt cuộc hắn cũng được tự do, nhưng rõ ràng là trong lòng
hắn không hề có một chút hưng phấn, ngược lại còn phiền muộn vô cùng.
Trong đầu không ngừng hiện ra khoảng thời gian nàng tươi cười vui vẻ, khi nàng rơi nước mắt đau thương, không biết từ lúc nào, nàng đã chiếm
trọn suy nghĩ của hắn.
Khuôn mặt tuấn tú âm trầm giống như bị bóng đêm ngoài kia che lấp,
một loại không khí khiến người khác hít thở không thông cứ quấn lấy suy
nghĩ của hắn.
“Phong nhi!”
Hắn thất thần, không phát hiện ra Thích Nhược Lan đã tới gần.
“Ngươi tới làm gì?”
Hắn nhíu mày theo phản xạ tự nhiên.
“Ta nghe Tần Tương nói con không dùng bữa tối, liền làm cho con một chút bánh ngọt!”
Thích Nhược Lan điềm đạm nói, ân cần nhìn những biến đổi tận sâu trong mắt hắn.
“Ta nhớ ta đã nói rõ với ngươi, không cần quản chuyện vớ vẩn của ta.”
Hắn liếc đồ ăn trong tay Thích Nhược Lan, vẻ mặt lạnh lùng.
Sắc mặt Thích Nhược Lan cứng đờ, đột nhiên thở ra một hơi.
“Phong nhi, chuyện của con chuyện gì mới là chuyện vớ vẩn? Con là do
ta sinh ra, con không hạnh phúc, mỗi ngày con không vui vẻ là ta lại cảm thấy nóng lòng.”
Ánh mắt Thuộc Phong càng thêm âm trầm, cúi xuống, quay sang nhìn gương mặt Thích Nhược Lan, khóe môi hơi co rút.
Một lát sau, hắn cũng không nói từ nào.
“Ta nghĩ Nhàn nhi đối với con cũng như vậy, nàng làm cho con rất
nhiều thứ, ta tận mắt chứng kiến mỗi ngày nàng đều vất vả bận trước bận
sau vì con, không thể sinh cho con một hài tử, trong lòng nàng cũng đau
khổ biết bao, liệu có bao nhiêu người thực sự biết được?”
Thuận thế, Thích Nhược Lan lại nhắc tới Hữu Nhàn.
Bà biết, bây giờ Thuộc Phong nhất định là không muốn thừa nhận tình
cảm của mình đối với Hữu Nhàn, nhưng lại không có cách nào buông ra.
“Nữ nhân đều như nhau, phản bội đều chỉ là chuyện trong nháy mắt! Lúc trước ngươi phản bội phụ vương, bỏ rơi ta cũng là như vậy!”
Hắn siết chặt nắm tay, cả cơ bắp lồng ngực cũng kịch liệt co rút.
Khuôn mặt của thích nhược lan đột nhiên trắng bệch.
“Phong nhi, tại sao con không chịu tin ta? Ta lấy sinh mạng này ra
thề, nếu trước đây ta cùng nam nhân khác bỏ trốn phao phụ khí tử (*) thì ta sẽ chết không tử tế! Mà Nhàn nhi lại càng không có khả năng, nàng
toàn tâm toàn ý với con, làm sao có thể phản bội con được?”
(*) phao phu khí tử: bỏ chồng vứt con.
Thuộc Phong đột nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào mắt bà, nhíu mày thật chặt giống như đang đấu tranh điều gì đó.
“Phong nhi, con không quan tâm nàng, nhưng còn phải nghe chính tiếng nói từ trong trái tim con.”
Thích Nhược Lan tiếp tục nói.
Khuôn mặt tuấn tú của Thuộc Phong nhăn nhó, co rút.
Thích Nhược Lan thăm dò đặt tay lên vai Thuộc Phong, nói vài lời thấm thía.
“Đi thôi, đưa Nhàn nhi trở về, phu thê đầu giường cãi nhau cuối giường giảng hòa, lòng dạ Nhàn nhi rất tốt, sẽ không trách con!”