Dưới tàng cây ngô đồng ước định, kiếp này đã định trước chỉ có một mình nàng đến nơi hẹn ước…
_____________________
“Vương gia, thiếu vương phi, không hay rồi! Không thấy quận chúa đâu
người để lại một phong thư có thiếu vương phi, còn người thì không biết
đã đi đâu!”
Trong lòng Tử Ngọc như lửa đốt chạy vào phòng ngủ của Hữu Hạo và Trúc Tam, nàng biết tâm tình Hữu Nhàn không tốt cho nên muốn trò chuyện cùng quận chúa, không ngờ vừa vào đã không thấy quận chúa đâu, chỉ lưu lại
một phong thư, trên phong thư đề tên thiếu vương phi, nàng không thể tự ý mở phong thư ra, không thể làm gì khác hơn ngoài đi tìm Trúc Tâm.
“Cái gì? Thư gửi cho ta?”
Trúc Tâm đang ru hài tử ngủ, nghe thấy giọng Tử Ngọc hốt hoảng, không khỏi cả kinh, lập tức đứng lên.
Hữu Hạo ngừng động tác cởi áo nghỉ ngơi lại, nhíu mày, đi về phía Trúc Tâm và Tử Ngọc.
“Xảy ra chuyện gì? Bây giờ đang mưa, Hữu Nhàn chạy ra ngoài làm gì?”
Thấy thần tình Tử Ngọc khẩn trương, khuôn mặt anh tuấn cũng hơi căng thẳng.
Tử Ngọc do dự một lát, quyết định nói hết sự thật.
“Không dám nói dối thiếu vương gia, thiếu vương phi, kỳ thực lần này
quận chúa quay về vương phủ cũng không chỉ đơn giản là về thăm người
thân, người và cô gia cãi nhau rất gay gắt, có lẽ chỉ thiếu nước cô gia
viết hưu thư thôi!”