Trong mắt Thuộc Phong lộ ra chút ánh sáng, trong đôi mắt đen giống như phát ra từng tia sáng.
“Đó là phương pháp truyền máu, phải cắt mạch của một người khỏe mạnh, máu sẽ đi qua đường vết thương truyền vào cơ thể quận chúa, đưa máu vào trong cơ thể quận chúa, nhưng cách này có một chút mạo hiểm, nếu máu
của hai người không hợp nhau, gặp phải tình trạng đông máu, quận chúa nhất định sẽ chết. Nếu máu của hai người có thể hòa hợp, tính mạng của
quận chúa cũng có thể may mắn được cứu. Nhưng cách này quá mạo hiểm,
không có trong sách y chính thống, muốn cứu quận chúa, phải cân nhắc cho kỹ.”
Phương Trung Nhân nói lại tình trạng của Hữu Nhàn lúc này.
“Nếu không dùng cách này, có phải nàng nhất định sẽ chết?”
Thuộc Phong hít một hơi thật sâu, thấp giọng hỏi.
Phương Trung Nhân dừng một chút, cuối cùng cũng bất đắc dĩ gật đầu.
“Cơ hội sống gần như là vô vọng.”
Thuộc Phong siết chặt nắm tay, thâm tình nhìn lại gương mặt nhỏ nhắn trắng nhợt của Hữu Nhàn, một lúc cũng không nói lời nào.
Có nên làm như vậy không, người hãy nghĩ cho kỹ, tình trạng của nương nương không thể kéo dài thêm được nữa.
Phương Trung Nhân thấp giọng nhắc nhở.
Ánh mắt Thuộc Phong trầm xuống, biểu tình chắc chắn.
“Hay dùng cách ngươi nói, dùng máu của ta truyền cho nàng!”
“Người nghĩ kỹ rồi chứ?” Phương Trung Nhân đột nhiên trừng to mắt
“Truyền máu, người phải cắt mạch ở ngực trái gần trái tim, vết cắt phải
vừa đúng hai phân, bởi vì ở đó tốc độ máu chảy nhanh nhất, đối với người cho máu cũng rất nguy hiểm.”
Thuộc Phong yên lặng chứng thực với Phương Trung Nhân.
“Chỉ cần cứu được mẫu tử nàng, ta không tiếc giá gì.”
Phương Trung Nhân giật mình.
“Vâng…”
Cảm thấy thật khó khăn, Phương Trung Nhân quay lại chỗ hòm thuốc, lấy dụng cụ cầm máu và truyền máu ra.
Thuộc Phong nhanh chóng cởi áo, cơ ngực chắc khỏe lộ ra ngoài không
khí, hắn hơi nâng cơ thể chỉ còn hơi thở mong manh của Hữu Nhàn dậy, để
nàng tựa vào lồng ngực rắn chắc của mình, không đến mức quá khó khăn.
“Đây là dao găm khử trùng.”
Thương Trung Nhân hơ con dao qua ngọn lửa, Thuộc Phong nhận lấy không chút do dự.
Chỉ thấy hắn nhíu mày, một cái nháy mắt cũng không, dứt khoát rạch một đường trên ngực mình.
Nhất thời, máu tươi chảy ra như trút, Phương Trung Nhân nhìn cũng
không đành lòng, mà Thuộc Phong cứ như chẳng hề đau đớn, đôi mắt yên
tĩnh chỉ nhìn Hữu Nhàn, cẩn thận cởi băng vải trên tay nàng.
Vết thương dữ tợn máu chảy đầm đìa hiện ra trước mặt hắn, vẫn còn chảy máu tươi.
Hắn cảm thấy lồng ngực đau nhói, không phải vì vết dao, mà bởi vì
nàng khẽ nhíu mày ngài, biểu hiện cho bây giờ nàng đang rất đau đớn.