Nàng giống như con thú nhỏ bị thương, chỉ có tự mình liếm vết thương mới có cảm giác an toàn.
Thuộc Phong lại giống như ngọn núi sừng sững, bất động đứng phía sau nàng, nắm tay siết chặt, mày nhíu thật sâu.
“Sẽ không… không bao giờ… làm nàng bị tổn thương nữa…”
Thuộc Phong thấp giọng nói, kẻ không bao giờ dịu dàng với nữ nhân như hắn, lúc nói ra câu này lại không hề mất tự nhiên.
Cơ thể Hữu Nhàn chấn động chần chừ quay đầu lại, đôi mắt đỏ như mắt
thỏ kinh hãi phòng bị nhìn hắn, trong đôi mắt trong suốt đó đầy vẻ sợ
hãi.
‘Không, chàng, biết rồi… chàng biết rồi…”
Nàng bất lực lắc đầu, ôm lấy mình thật nhanh.
Giống như chỉ cần không cẩn thận một chút, sẽ lại có thêm nhiều vết thương.
Nhìn Hữu Nhàn hoảng sợ như vậy, khuôn mặt Thuộc Phong trở nên vặn vẹo khó coi, ánh mắt u ám càng thêm thâm trầm.
“Lại đây, Nhàn nhi, đừng sợ”
Thuộc Phong gọi nàng lại lần thứ hai, nhưng đổi lại vẫn là sự xa lánh kịch liệt của nàng.
“Không, ta không lại! Chàng đi đi, chàng đi đi! Chàng đi nhanh một
chút đi!” Dần dần, Hữu Nhàn từ kích động chuyển sang hoảng hốt, giọng
nàng nhỏ như đang nói mơ “Chàng đi đi… đừng làm ta đau khổ nữa… đừng…”
“Nhàn nhi, chúng ta làm lại một lần nữa, ta hứa… sẽ không bao giờ làm nàng tổn thương nữa!”
Thuộc Phong chắc chắn thề, ngữ điệu săn sóc dịu dàng nhưng cũng không thể đẩy lùi sợ hãi trong nàng.
“Không, chúng ta sẽ không có sau này, sẽ không có…”
Nước mắt yếu đuối chảy xuống, khi nàng bắt đầu cứa mũi dao xuống cổ
tay mình, nàng cũng đã quyết định đặt dấu chấm hết cho chuyện buồn cười
này.
“Tại sao lại không có sau này? Trong bức thư tự tay nàng viết, nàng rõ ràng là đã nói yêu ta!”
Hắn cũng không kiềm chế được, điên cuồng gào thét.